4. Hai tuần học quốc phòng trôi qua với nhiều cảm xúc. Nhìn trong gương thấy mình ốm hơn một chút, đen đi một tí và nổi thêm mấy CÁI MỤN. Chết, chết phải đi tìm kem dưỡng da ngay lập tức. Tự dưng nghĩ tới thằng Thanh, không biết giờ này nó thế nào. Cũng hơn một tuần không gặp nó. Nghĩ cũng lạ hồi trước học cùng nhau mà ngày nào cũng qua nhà nhau chơi hết. Vậy mà khi hai đứa hai trường, đã ít gặp nhau rồi mà còn không chơi chung với nhau nhiều như trước. Có lẽ người ta nói “xa mặt cách lòng” là không sai.
Chưa vào đến nhà, tôi đã gọi nó oai oái ngay từ đầu ngõ:
• Thanh, mày có ở nhà không? Anh mày tới chơi sao mà mày không ra đón hả!!!
Ai dè, lần này người đáp lời tôi lại là mẹ Trợ, mẹ của nó. Cũng may là gặp mẹ Trợ, nếu mà gặp ba Sơn chắc là đã tiêu đời:
• Thằng hai nó ở sau vườn đó Bột, con ra đó chơi với nó đi! Mà lần sau đừng có la như vậy nha con. Gặp ba Sơn là ổng la mày chết.
• Dạ, con biết rồi. Bữa sau con sẽ coi có ba Sơn ở nhà không thì con mới la.
Mẹ Trợ nghe xong mỉm cười hiền dịu rồi nhéo tai tôi một cái:
Gật đầu chào mẹ, tôi đi thẳng ra vườn. Hiếm nhà nào còn vườn như nhà mẹ Trợ. Từ bé tôi đã rất thích ra vườn để chơi. Một phần vì nó rất rộng và mát, nhưng chính yếu là vì vườn có rất nhiều cây ăn quả. Ấy vậy mà chưa bao giờ tôi hái trộm ở vườn nhà thằng Thanh hết. Tôi là con ngoan trò giỏi cháu bác Hồ kính yêu mà. Mỗi lần thèm cứ kêu thằng Thanh trèo lên hái là được. Khỏi mắc công xin mà còn không phải tốn sức.
Chiều nay trong vườn gió thổi hiu hiu, từng tán lá khẽ đung đưa như chào tôi trở lại. Thằng Thanh đang nằm trên võng khẽ đu đưa, hát nghêu ngao cái gì đó mà tôi dám chắc là chả ra được cái bài hát nào. Đến ngồi trên võng, tôi ngã cả người lên mình nó. Trước giờ vẫn thế, mỗi lần mà nó nằm võng, tôi lại nằm đè một phần lên người nó. Nó cũng chả phản ứng gì, cứ như là một thói quen chung của hai đứa. Mà nếu so về thể trạng thì một đứa cao chưa đến mét rưỡi, nặng có 38kg nằm đè lên một đứa cao mét sáu lăm nặng 55 kg thì có là gì đâu.
Dường như sau một hồi nó mới để ý được rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó hỏi với cái giọng hơi ngái ngủ:
• Ủa mặt tao dính gì hay sao mà mày nhìn dữ vậy bóng.
• Bóng cái đầu mày đó. Sao mày biết tao nhìn mày.
Thoáng chút bối rối vì bị phát hiện, tôi chối phắt. Còn nó thì chả để ý gì mà chuyển ngay chủ đề khác:
• Bóng, mày còn nhớ con bé Huyền Linh hồi học chung lớp 6, 7, 8 với mình không?
• Con bé hoa khôi chớ gì. Sao không nhớ chứ. Hồi đó nó làm tao sợ chết khiếp. Con gái gì mà dám tuyên bố giữa lớp tao là người yêu của nó. Làm tao ngượng muốn chết.
Không ngờ câu nói vừa rồi lại là cái cớ cho thằng Thanh nó chọc tôi:
• Đó, tao nói mày là bóng mà không chịu. Ai đời được con gái tỏ tình mà sợ. Đúng là thằng bóng.
Giận tím cả mặt, tôi quay đi không thèm nhòm mặt nó. Nhưng quên mất một chuyện là vẫn còn đang nằm trên mình nó nên bị nó dễ dàng dùng tay kẹp cổ tôi lại.
• Giận nè! Giận nè! Có hết giận chưa hả. Đúng là đồ bóng, có vậy mà cũng giận.
• Thôi, thôi hết giận rồi. bỏ tay ra đi thằng quỷ. Mà mày nhắc đến nó làm chi?
Nó nhăn mặt đáp:
• Mày khờ quá đi. Con nhỏ đó là hoa khôi lớp cũ. Giờ nó lại học lớp tao. Mà tao đẹp trai như vầy. Tính nó thì mày cũng biết rồi đó. Thấy tao nó sáp vô liền. Hồi đầu năm, nó có hiểu lầm tao chút chút nên mới tránh xa ra. Giờ biết được anh đây không phải là bóng nên cô nàng mới nhào vô.
• Mày có mà ăn dưa bở. Nghĩ sao nó lại nhào vô mày. Tao nhớ hồi đó nó ghét mày lắm mà. Chả nhẽ nó quên cái vụ mày tố cáo nó bỏ quên cái quần chip ở hội trại năm lớp 7 cho cả lớp biết rồi à.
Nó cười như khỉ rồi mới nói:
• Mày không nhắc là tao quên luôn cái vụ đó rồi. Mà mày ơi, chuyện hồi con nít đó, ai đâu mà nhớ nữa. Với lại đâu có ai hay để bụng như mày.
• Gì? Mày nói ai hay để bụng hả? Tao mà hay để bụng thì có thèm chơi với mày à?
Cứ với mỗi câu tôi lại nhéo nó một cái. Nó nhăn nhó la oai oái mà không tránh được. Ai biểu dám dại khờ chọc tui khi mà “cá nằm trong rọ” (cái này thật tình không biết ai mới nằm trong rọ)
• Mà nhỏ thích mày thiệt hả?
• Thiệt chứ sao không.
• Bộ nhỏ nói thích mày à?
• Không!
• Không sao mày biết nó mê mày!
• Nó không mê tao sao mỗi lần gặp tao nó cứ nhìn chằm chằm vậy. Đã vậy còn cười tủm tỉm làm duyên nữa.
Tôi giả vờ nhìn nó với cặp mắt ngơ ngàng, rồi phán:
• Thì chắc nó cũng giống tao nè!
• Giống mày mê tao đúng không?
• Mê cái đầu mày thì có! Chắc là thấy cái mặt mày ngu ngu nên nó mới dòm mày dữ vậy rồi chịu không nổi mới tủm tỉm cười thôi. Mày đúng là ho lao mà.
Nghe xong câu đó, nó im lặng rồi suy nghĩ hồi lâu. Một lúc sau nó hùng hồn ngồi bật dậy làm tôi té bịch xuống võng mà tuyên bố:
• Tao dám chắc là nó thích tao. Rồi tao sẽ chứng minh cho mày thấy. Một thằng như tao mà không cua được nhỏ Linh thì tao thề không làm…, à tao thề mày không làm người.
• Thằng vô duyên, tự dưng chuyện của mày lại đi lấy tao thề là sao? À mà bữa giờ mày đã xin lỗi thằng nhóc đẹp gái chưa? Chắc là mọi việc ổn thỏa hết rồi phải không?
Đang vui vẻ, tự dưng mới nghe nhắc tới thằng nhóc đẹp gái tự dưng nó nổi giận đùng đùng rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói:
• Cái thằng bóng ẻo lã đó làm tao một phen quê mặt trước toàn trường. Tao chưa xử tội nó là may rồi. Mắc gì mà tao phải xin lỗi nó. Để rồi coi. Nó sẽ biết mùi đau khổ khi dám chọc thằng này.
• Tao thấy trong chuyện này mười mươi là mày sai rồi. Tao nghĩ mày nên…
Không cho tôi nói hết câu, nó quát lên rồi đi thẳng:
• TAO KHÔNG CẦN MÀY DẠY KHÔN!
Nhìn theo cái dáng nó bước vào nhà tôi thấy được cái gì đó đã thay đổi ở người bạn thanh mai trúc mã này. Cầu sao cho mọi chuyện đều êm đẹp. Gió ngoài vườn bỗng ngưng thổi để lại màn đêm u ám xung quanh. Vốn dĩ không phải là đứa to gan, nên tôi cũng buông võng chạy te te theo nó. Vừa chạy vừa la ý ới. Mong sao mấy con ma trong vườn chưa thả tóc nó xuống giờ này.