Chú nở nụ cười khi thấy tôi đã tỉnh lại. Chắc thấy hai chị em tôi cãi nhau chí chéo nên nãy giờ chú chả nói gì. Chú ngồi trên ghế nhìn tôi một cách đắm đuối như chưa bao giờ được ngắm. Lúc đầu còn không có cảm giác gì nhưng mãi cũng thấy ngài ngại và khó chịu. Thế nên tôi mới cất lời:
- Chú làm gì mà nhìn dữ vậy. Bộ bữa nay nhìn cháu đẹp trai lắm hay sao?
- Ừ công nhận đẹp thiệt – chú lại che miệng khẽ cười rồi nói tiếp – nhưng mà đẹp lạ.
Ngẩn ngơ trước câu nói của chú, tôi hỏi lại:
- Đẹp lạ là sao?
- Ủa bộ cháu không soi gương à?
- Từ lúc tỉnh lại tới giờ cháu chưa soi gương.
Tôi thật thà đáp lại. Thấy vậy, chú đứng dậy đi tìm cho tôi chiếc gương. Lục đục một hồi, chú cũng tìm được một cái để đưa cho tôi. Giơ chiếc gương trước mặt cho tôi xem mà chú không ngừng cười sặc sụa. Nhìn vào trong gương tôi mới giật mình hoảng hốt:
- Là cháu đây hả? Trời cái gì vậy nè!!!