18. Sáng hôm nay thức dậy, tôi có một cảm giác dễ chịu vô cùng. Chợt tự hỏi mình ngủ khi nào mà chả nhớ. Chỉ biết lúc nghe anh Phương nói chuyện mình khóc như điên mà thôi. Nhớ lúc đó mình vẫn còn ôm chằm anh ấy, mặt úp vào áo mà tấm tức khóc. Tự dưng thấy âm ẩm ở phía ngực. Chả nhẽ hồi tối mình lại “dấm đài”. Nhưng ai lại “dấm đài” trên áo cơ chứ. Để ý kỹ mới thấy cái dộ âm ẩm đó không chỉ xuất phát từ cái áo của mình mà còn do cái áo bên dưới. Á!!! Tối hôm qua mình ôm anh Phương khóc một trận rồi ngủ quên trên mình ảnh sao? Có lẽ cảm nhận được sự động đậy của tôi, anh Phương từ từ mở mắt. Đây là lần đầu tiên hai người chúng tôi nhìn thẳng vào nhau với một cự ly gần như vậy. Hơi thở của cả hai đều đêu phả vào nhau âm ấm. Tự dưng lúc này tôi mới để ý mình đang có một tư thế hết sức kỳ cục với anh Phương. Toàn bộ cơ thể tôi đang đè trên người anh Phương. Tự dưng thấy như vậy, tôi không kiểm soát được cơ thể nữa. Máu trong người tôi đang dồn ứ vào hai nơi: một là mặt và hai là chỗ mà ai cũng biết là ở đâu đấy. Thế nhưng anh Phương thì không hề biết điều đó, anh ấy cứ chăm chú nhìn tôi một cách kỳ lạ, mãi một lúc sau anh Phương mới nói:
Đơn vị tài trợ
Nhãn
- Ảnh đẹp (3)
- Nhạc (4)
- Phim (16)
- Thành phố của người lạ (1)
- Tin điện ảnh (9)
- Truyện (28)
Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011
Thằng tồi - cháp 17
17. Xe dừng trước cổng nhà bà, ba bảo tôi vào trước còn ba phải đi làm chuyện gì đó. Tôi nghĩ ba cần lấy lại sự điềm tĩnh để gặp bà, ba muốn bà thấy an tâm trước khi ra đi. Tôi lặng lẽ bước vào nhà. Không khí bây giờ hết sức trầm lắng mặc dù có rất đông người ở xung quanh bà. Lúc này tiếng nói thều thào của bà tự dưng đặc biệt rõ rệt, có lẽ là bà khỏe hơn rồi thì phải. Đâu có như là ba nói đâu. Tôi thấy bà khỏe hơn mà.
Tôi thấy cô Trang đang cầm tay bà mà khóc nấc. Cô là người thân thuộc với bà nhất trong số các con cái do đã sống cùng bà từ trước cho đến tận bây giờ. Cô cứ ôm chặt người bà mà khóc, tiếng của cô giờ chả nghe được cái gì. Bởi vì tiếng nấc, tiếng khóc, tiếng nói cứ thi nhau chui vào từng câu chữ :
- Mẹ … hức … đừng bỏ … hức… con mà ! Hu hu hu … ! Mẹ mà… hu hu … bỏ.. hức… con… hức … thì con … sống với ai.
Tôi thấy cô Trang đang cầm tay bà mà khóc nấc. Cô là người thân thuộc với bà nhất trong số các con cái do đã sống cùng bà từ trước cho đến tận bây giờ. Cô cứ ôm chặt người bà mà khóc, tiếng của cô giờ chả nghe được cái gì. Bởi vì tiếng nấc, tiếng khóc, tiếng nói cứ thi nhau chui vào từng câu chữ :
- Mẹ … hức … đừng bỏ … hức… con mà ! Hu hu hu … ! Mẹ mà… hu hu … bỏ.. hức… con… hức … thì con … sống với ai.
Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011
Go back alone
Một bộ phim ngắn nhẹ nhàng về đề tài tình yêu đồng tính giữa một cậu bé bị khuyết tật ở mắt và một anh chàng mới chuyển đến.
Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011
Trò đùa tạo hóa - Hồ Ngọc Hà
Mình tôi giữa hè phố vắng nỗi buồn nặng trĩu không tên.
Trót sinh ra phận mình trái ngang, yêu đương khác thường,
Sống giữa đời mệt nhoài âm thầm chịu bao đắng cay....
Thằng tồi - cháp 13
13. Nghe đến đoạn này, nhỏ như muốn té xe. Trời, sao thằng này ăn cái gì mà gan dữ ta. Ban ngày ban mặt mà chơi trò biến thái. Trời sáng trưng thế này mà nó dám giở trò dê xồm thằng nhóc của nhỏ - cái này tui phải đính chính gấp, mắc công có người hiểu nhầm. Thứ nhất: tuy là giữa thanh niên bạch nhật nhưng mà trời tối om do mưa đang xối xả trút. Thứ hai: thằng nhóc không là của nhỏ, nhỏ nhé - . Nhỏ đương nhiên là biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo : thằng đức lắc đầu nguầy nguậy và mặt đỏ lên như trái gấc. Mặc dù không thấy trực tiếp nhưng cái tiếng động sột soạt lẫn dáng vẻ chuyển động của cái đầu thằng nhóc trong cái áo mưa đã chứng minh cho điều đó. Đặc biệt thêm một bằng chứng khó chối cãi là tiếng của thằng nhóc – tôi tự hỏi sao nhỏ nghe rõ mồn một đến thế khi mà mữa vẫn nặng hạt vì trong tình trạng như thế người ta ít người dám hét to lên :
Thằng tồi - cháp 14
14. Cái gì ??? Nó thích tôi thật sao ? Không phải bình thường nó menly lắm mà. Tự dưng hôm nay bị điên rồi nói sảng vậy. Nhưng mà thích thật. Thì ra nó lại thích tôi. Mà tôi thì có cảm giác là gì nhỉ. Chả biết nữa. Một người bạn – không phải. Một người yêu – không phải. Chắc chỉ là một người anh của riêng nó mà thôi. »
Đang miên man trong miền mơ mộng, tôi chả để ý một chiếc xe máy đang phóng như điên từ đằng sau đâm tới. RẦM !!! Tôi ngã nhào xuống đám ruộng đang sắp chín vàng. May mắn cho tôi là đất ruộng cho nên chả bị trầy xướt gì mà chỉ bị lấm lem đầy bùn đất. Chiếc xe đạp của tôi thì không được may mắn như vậy. Nó đã bị cán bẹp dí dưới cái xe máy khốn kiếp của thằng chả. Bây giờ cái vành bánh trước cong vèo, còn cái cổ thì cũng bị móp méo. Ui ui, còn gì cái xe yêu quý của tôi nữa. Ngước nhìn thẳng về phía thằng điên vừa mới tông tôi, định chửi cho nó một trận vì cái tội đi cẩu thả mà đụng vào người khác. Nhưng chết tiệt thật, tôi gặp người quen – thằng chả là anh của một người bạn đã mất của tôi – anh Phú Quý. Anh ấy vốn dĩ là người rất hiền lành và lịch sự nữa. Tôi dám chắc là không biết bao cô gái đã ngã rạp dưới chân anh ấy. Thật tình là tôi cũng đã có khá nhiều cảm tình với anh ấy. Mỗi lần qua thắp nhang cho nó, tôi đều nán ở lại đó một chút để gặp anh Quý rồi nói mấy câu vu vơ. Toàn là những câu chuyện tào lao thiên đế mà thôi, nhưng mà cũng may mắn là anh ấy đều hưởng ứng nó. Không hiểu vì lý do gì mà anh Quý lại chạy nhanh như vậy. Nhưng tôi đoán đó là một lý do rất quan trọng.
Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011
thằng tồi - cháp 16
16. Sáng nay tự dưng cứ đi ra đi vô hoài mà không biết bị gì. Ai trong nhà cũng hỏi là tôi đang đợi ai à. Nhưng tôi có đợi ai đâu. Tự dưng thích đi qua lại thôi. Mà thằng Thanh chết tiệt này. Tôi mà gặp nó tôi phải mắng cho một trận mới được. Bạn bè gì như thế. Phải chi nhà hai đứa xa nhau thì thôi, đằng này cách nhau có mấy cái nhà thôi. Chả nhẽ qua gặp tôi một cái rồi đi về quê không được hả. Tức giận nên nhè cái cây hoa cúc mà bứt. Chả biết tôi bứt trong bao lâu mà đến một hồi nhìn lại một đốm lá lẫn lộn cùng cánh hoa tơi tả ở dưới chân. Còn trên chậu chỉ còn lại lưa thưa vài bông hoa.
thằng tồi - cháp 15
15. Nhắm không thể cà rỡm với nó mãi được, tôi đành nói :
• Thì thằng Đức chứ ai! Còn ai vô đây nữa.
• Sao lại là thằng Đức. Mà thằng thì có liên quan gì ở đây.
Bực bội vì mãi nó chả chịu nhận tôi, hay chính xác là nhớ nó đã làm gì, tôi đành nói huỵch toẹt ra :
• Thì mày ôm thằng Đức. Ủa lộn, thằng Đức ôm mày hôm mày chở nó về đó. Còn bày đặt nữa. Dám làm mà không dám nhận hả mậy.
• Ai nói mày nó ôm tao.
Khẽ lắc cái đầu, tôi cũng phải bó tay trước sự ngoan cố của nó. Thằng này nói không sách, mách không chứng là nó không chịu nhận mà. Tôi quyết làm cho ra lẽ chuyện này. Vì thế nên mới nói :
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)