3. Dường như biết mình bị hớ, nó mặt đỏ như bị ai đó chuốc rượu bầu đá thật say. Tôi cười như muốn đứt cả cái ruột ra làm đôi. Cái thằng thật tình có nhiêu đó mà cũng bực mình. Đúng là “gian sơn dễ đổi, tính xấu dễ lừa” mà. Đợi cho “thái dương hạ san”, tôi mới tiếp tục hỏi chuyện nó:
• Giờ mày nói được chưa?
Như là chết chìm gặp phao, nó vớ ngay mà chả nghĩ ngợi là cái phao này sẽ đưa nó đi đâu:
• Thì tao có hỏi nó có phải con gái không sao mà trắng vậy?
• Nó nói không nên mày xé áo nó chứ gì!
Như chưa biết là bị gài bẫy, nên nó cứ thong dong là bước tới:
• Trời nếu nhiêu đó thì tao đâu có xé áo nó làm gì? Tại vì lúc tao hỏi vậy, nó tự dưng mặt đỏ chét à.
• Quan sát dữ ta. Tao thấy mày mới là bóng đó. Làm gì mà cứ tươm tướp với người ta mà còn nhìn như muốn rớt tròng mắt ra vậy.
Con mồi lúc này mới bắt đầu dè chừng cái bẫy, nhưng em ơi, nếu bẫy anh dễ phát hiện như thế thì còn tốn công giăng bẫy làm gì:
• Cái thằng bóng này, bộ mày tưởng ai cũng như mày hết hả? Tại mày chưa gặp nó thôi, con trai gì mà da trắng bóc, mặt láng mịn, mắt lại to tròn nữa. À mà nó cũng lùn như mày đó.
• Nè bây giờ kể chuyện hay là xỉa xói nhau đây.
Như đứa trẻ sợ mất phần quà, nó lập tức nói ra một lèo:
• Tại lúc đó thấy nó đỏ mặt cúi xuống, tao mới cuối xuống theo. Ai ngờ lúc đó tao dòm thấy trong cái áo trắng của nó có băng quấn quanh ngực mày. Lúc dó càng làm tao thêm nghi ngờ nó là con gái. Tao mới chỉ vô hỏi tại sao nó quấn như vây? Nó cà lăm dữ lắm. Thế nên tao mới kéo cái áo nó rộng ra để xem thể. Nó bất ngờ giật ngược lại, thế là rách thôi.
Nghe xong tôi há hốc cả mồm, không ngờ cái thằng Thanh tôi quen lại có lúc làm cái chuyện ngớ ngẩn như vậy. Thời bây giờ chứ có phải thời Lương Sơn Bá- Trúc Anh Đài đâu mà nữ cải nam trang đi học chứ. Đúng là cái thằng ngốc mà. Nhưng dường như câu chuyện vẫn chưa chấm dứt, nó lại thật thà kể tiếp:
• Rồi thằng nhóc đó khóc như mưa, mọi người nghe thấy tập trung lại quá trời. Tao với thằng Nhật Sinh và thằng Sơn sợ quá, nên mỗi đứa lật đật chạy đi khỏi chỗ đó luôn.