Đơn vị tài trợ

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Thằng tồi - cháp 12

12. Tự dưng con Tú đẹt nở ra cụ cười hết sức gian manh. Mắt nhỏ cứ chớp chớp như là bị ai đó thổi phù phù vô mặt. Cái thái độ đó của nhỏ làm tôi bực mình kinh khủng. Biết tôi cắn câu rồi thì cứ thế mà giật đi không chịu. Cứ nhấp nha nhấp nhứ làm tôi càng nóng ruột hơn. Thấy cái vẻ mặt như là không chịu nổi nữa của tôi nhỏ mới tắt nụ cười mà nói:
Tui biết ngay là ông mà nghe tin nó thế nào cũng giãy nãy như cá lên bờ mà! Vậy mà nguyên năm lớp 9 ông không chịu nhận là thích nó.
Bà có chịu vô vấn đề chính không? Ở đó mà còn nhắc nữa. Nếu năm đó không phải tại bà bày trò thì cái đám kia đâu có chọc tui với thằng Thanh.
He he, tại vì có người “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” đó chứ!
Giờ bà có nói hay là thôi! Không nói tui đi về à !
Mặc cho những lời tôi nói. Thậm chí khi tôi toan đứng dậy quay đầu bước đi. Nhỏ vẫn ung dung ngồi nhìn tôi như là chưa có bao giờ được nhìn tôi vậy. Thấy cái chiêu giận dỗi này không có tác dụng với nhỏ, tôi đành xuống nước :
Mệt quá, giờ bà nói đi. Tui… tui … tui năng nỉ đó !
He he, sao không chịu nói sớm đỡ phải mắc công đi qua đi lại. Ai biểu ông màu quá làm gì ?
Ngao ngán trước cái con nhỏ quái vật này, tôi lắc đầu ngồi thụp xuống vểnh tai lên nghe nó nói :
« Trưa thứ bảy, khi mà mọi người lục đục một hồi rồi cũng kéo nhau về vì nếu cứ đứng đợi như thế thì cho đến khi nào mới tạnh mưa. Lúc này chỉ còn lại vài đứa ở trong các lớp, có lẽ cũng vì không mang áo mưa như nhỏ. Đưng ngoài hiên là thằng Đức, chả biết nó nghĩ gì mà cứ đứng ngắm mưa suốt cả buổi. Thỉnh thoảng lại đưa tay ra đón những giọt mưa rơi nặng trĩu. Ánh mắt nó xa xăm như đang ở chốn nào đó chứ không phải là cái lớp vắng người này. Lúc này tao cũng đang thu xếp lại đống khăn bàn, bình hoa cho lớp. Tại tới phiên nhỏ trực lớp mà. Với lại trời cũng đang mưa nên nhỏ chả việc gì phải vội. Tự dưng một bóng người từ hướng nhà để xe đi vào làm nó giật cả mình vì giờ này chỉ có người đi về chứ có ai lại đi học đâu. Nhỏ đang cố đoán thử xem ai đang ở trong cái áo mưa xanh lè đó – cái màu mà nhỏ ghét cay ghét đắng.
Tự dưng thấy cánh tay của người đó kéo tay thằng Đức đi theo, còn thằng Đức thì ngần ngại không muốn đi. Toan chạy ra giúp thằng nhóc thì nhỏ nghe tiếng hai đứa trò chuyện :

Thằng tồi - cháp 11

11. Đang định bước đến chỗ con Tú đẹt thì thằng Cát Tường xuất hiện. Xin phải nói thêm về anh chàng này. Vì có lẽ nếu may mắn, tôi sẽ kể cho các bạn biết một câu chuyện thú vị về anh ta. Hắn ta đẹp trai với mái tóc xoăn, mũi cao và khuôn mặt nam tính. Tính tình vui vẻ, hay là tâm điểm của mọi sự chú ý vì ngoài các mã đẹp trai, hắn ta còn có khả năng kể chuyện cực kỳ siêu phàm. Từ chuyện cười đến chuyện ma. Nói chung hắn ta có cái khiếu ăn nói. Đã vậy lại cao ráo, tướng tá khá hấp dẫn. Con nhà lại thuộc hàng có của ăn của để, thế nên xét về ăn mặc hay gu thẩm mĩ, hắn ta cũng là số dzách. Cũng bởi vậy thế nên anh chàng này được khá nhiều bạn nữ để ý và mến mộ. Trong đó, nổi bật là nhỏ Kim Thoa – nữ học sinh đến từ hành tinh khác bởi khả năng học siêu phàm của nàng, tiếp đến là Thùy Xê – cô nàng nổi danh bởi vẻ đẹp khó lòng từ chối. Câu chuyện của anh chàng này sẽ cực kỳ hấp dẫn nếu tôi, tác giả chịu khó ngồi viết ra cho các bạn đọc. Nhà Cát Tường cũng nằm trong khu chợ này, thế nên việc tôi thường xuyên đụng mặt nó cũng là điều khó tránh khỏi. Cho nên lần gặp này tôi cũng chả có gì là ngạc nhiên. Ngạc nhiên là thấy hắn ta đang đi cùng Thanh Trà – lớp phó văn thể mỹ của lớp tôi, hát cực hay nhưng có cái tội là dành hết cái ốm cho người khác. Bởi vì bình thường, hai con người này cứ gặp nhau ở đâu là cãi nhau chí chóe. Thật khó mà tưởng tượng được họ lại có thể đi chung một con đường như vầy.
Vừa gặp mặt tôi, hắn ta đã cười nói vồ vã như là thân quen lắm :
Công chúa 10A3 đi đâu thế này? Thật may mắn khi được gặp công chúa đó.
Thằng Cát Rùa kia, tui không có chọc ông đó nha.Đừng để mới sáng sớm mà bị chửi rồi à.
Nó cười cầu tài một cái rồi lấy tay quàng qua vai tôi kéo lại mà vỗ vỗ như ta đây là anh em bạn bè chí cốt với hắn:
Công chúa nhà ta dữ quá đi. Mới giỡn tí mà đã giận rồi à?
Ai giỡn với ông mà giận hả. Ủa đi đâu đây?
Trời chỗ là nhà tui mà ông này hỏi kỳ.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra là mình hỏi một câu vô duyên hết sức. Để chữa thẹn tôi nhanh chóng bồi thêm một câu khác:
Ý tôi là ông đi đâu với Trà vậy?
À, cũng tại hôm bữa tôi làm bể bình hoa của lớp nên giờ phải đi mua lại nè.
Cái vụ ông với anh 2 tui đánh nhau bị bể bình hoa đó hả. Mà có liên quan gì tới việc nhỏ Trà có mặt ở đây?
Nhỏ Trà im lặng nãy giờ nghe đến đây thì cũng lên tiếng:
Tại ông này không biết mua bình hoa nào cho đẹp hết. Hôm qua ổng mang bình hoa xấu hoắc lên bị cô Nga dạy văn là quá trời nên giờ tui phải nai lưng đi lựa giúp ổng nè. Mà nếu không phải vì thầy Giang bảo thì tui cũng chả thèm đi đâu.
Xời! Không phải tại thấy tui đẹp trai nên bà mới bu đi theo hả? – vừa nói hắn vừa chu chu cái mỏ về phía nhỏ Trà nhìn thật là đáng ghét.
Trước cái hành động mà tôi nghĩ là chẳng có gì là quá đáng thì con Trà đã phùng mang trợn má lên mà mắng sa sả:
Cái thằng ôn dịch kia, cái mặt của ông chỉ đáng là cái ghế cho chị mày đặt đít lên ngôi nhé. Ở đó mà bu với chả bám. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nha con.
Ừ không biết là tui nằm mơ hay có người bị bắn trúng tim đen nên đâm ra giận cá mà chém tui đó nghe.

Bản nhạc của tuần