20. Mặc kệ sự quan tâm của tôi, nó vẫn không buông tay lái mà định trèo lên đi. Gằng mạnh tay lái lại, tôi quát:
- Mày bị điếc hả? Có nghe tao nói gì không hả?
Mặc cho tôi có gào thét như một thằng điên, nó vẫn bước đi. Không kềm chế nổi cơn giận , tôi chạy lên phía trước , giơ hai tay ra chặn đầu xe nó lại. Ánh mắt tôi lúc này nhìn chắc là cực kỳ đáng sợ. Tôi lại thêm một lần nữa gào lên:
- Mày mà còn lơ tao nữa là từ đây đừng hòng hai đứa nói chuyện câu nào nữa hết. Mày bị gì vậy hả?
Nó vẫn im lặng và hướng ánh mắt về phía con sông mà không thèm nhìn tôi. Tôi nhảy chồm lạy ôm ghì lấy cổ xe đạp không cho nó đi dù chỉ nữa bước. Có lẽ lúc này nó mới khó chịu ra mặt, nó nói: