1. Tôi biết Thanh từ lúc nhỏ, khi hai đưa còn đóng bỉm đi chơi. Gần nhà, mà cả xóm chỉ có hai đứa con trai trong độ tuổi đó, dĩ nhiên tôi và nó chơi chung với nhau. Cho nên nói hai đứa là thanh mai trúc mã cũng chả sai. Cũng vì biết nhau từ nhỏ, nên gần như mọi tật xấu của nhau đều rõ mồn một. Nó- một thằng hết sức cọc tính nhưng được cái là hết lòng vì bạn bè. Tôi - một thằng mít ước nhưng lại rất cứng đầu. Ấy thế nên tuổi thơ không biết bao lần bị nó đánh bầm dập nhưng rồi vẫn chơi chung. Nhớ có lần bị tụi xóm trên bắt nạt, nó là đứa đứng ra dẹp loạn vì tôi. Tội nghiệp lần đó nó bầm cả con mắt. Có lẽ cũng vì thế mà tôi mới chịu chơi với nó cho đến bây giờ.
Tật xấu của nó - như đã nói là tôi hoàn toàn biết hết- không biết bao lần làm tôi phải tức mà khóc như mưa. Chắc có lẽ là bạn thấy lạ vì là nếu biết hết mọi tật xấu của nó rồi thì mắc gì phải khóc nhỉ. Cứ thử là tôi xem, mười tám năm chơi với nó, chưa bao giờ nó gọi tôi bằng tên, mà luôn kêu là bóng. Có tức không chứ. Không biết bao nhiêu lần cãi nhau với nó vì chuyện đó rồi bị nó đấm cho bầm dập vì tội nó nói mà không nghe lời. Hic mà có phải tôi muốn cãi nhau đâu. Cứ bị gọi là bóng, ẻo lã thì sao mà không tức. Vì như vậy mà vô hình chung tôi nghĩ nó kinh tởm những người là bóng lắm. Mà xin nhắc một điều là hồi ấy ở quê mấy cái chuyện bóng, hay bê đê vẫn bị mọi người khinh bỉ lắm (mà bây giờ cũng vậy chứ có khác đâu nhỉ).
Tôi và nó cứ học chung như vậy suốt 9 năm. Mặc dù sau này hai đứa đã quen thêm nhiều bạn nhưng vẫn luôn giữ cái tình bạn ấu thơ. Biết bao nhiêu vui buồn cùng nhau trải qua. Bao nhiêu kỷ niệm mà tôi ghi nhớ thì chắc chắn sẽ có nó ở trong đó. Nhớ những buổi chiều cùng nhau đi đá bóng. Mặc dù chỉ đi lượm banh cho nó nhưng vẫn rất vui vì luôn được nó chở đi và về. Hay những buổi tắm mưa rồi về bị ốm (cái này thì chỉ có mình tôi là bị), những bữa đi câu cá trộm ở đìa nhà người ta. Hay những buổi thả diều mà chính xác là nó thả còn tôi thì đứng ngó. Có lẽ cuộc đời sẽ cứ như vậy nếu không có sự trưởng thành của hai đứa.
Năm thi lên cấp 3, tôi đỗ trường chuyên của huyện, còn nó thì rớt nên phải học trường bán công. Có lẽ từ đó, cuộc đời chúng tôi bước theo những ngã rẽ khác nhau.
2. Sau buổi tựu trường, tôi nhanh chóng về nhà để gặp nó. Cái thằng vô tâm thật, trong khi tôi rất háo hức kể cho nó nghe về trường mới – cái trường mà tôi với nó từng ao ước được vào – thì nó vẫn dửng dưng như là chả có gì hay ho cả. Lúc đầu còn nghĩ nó buồn vì không được vào trường mà nó mong muốn nhưng nhớ lại cái lúc biết tin là không đậu thì nó có làm sao đâu. Bực bội kinh khủng, tôi làm mặt giận không thèm nói chuyện nữa. Sau hơn mười lăm phút ngồi như tượng, nó mới để ý được rằng tôi đang im lặng không thèm nhìn nó. Phải để nó xin lỗi mấy câu tôi mới bắt đầu quan tâm đến cái lý do mà nó không thèm nghe câu chuyện của tôi:
- Mày có nhớ là hồi sáng tao đi học một mình không bóng?
- Mày và tao học khác trường thì đương nhiên là không đi học chung rồi. Mày nói chuyện dư hơi quá! Mà tao nói rồi đó, mày mà kêu tao là bóng là tao nghỉ chơi luôn cho coi.
Như không thèm để ý đến lời tôi nói, nó tiếp:
- Hồi sáng lúc đi đến trường, tao có thấy một thằng mà không biết có phải là thằng không nữa. Con trai gì mà trắng bóc à. Mắt to nữa mày.
Bực mình vì cái thái độ dửng dưng của nó, tôi nói móc:
- Vậy là mày tưởng nó là con gái, rồi nhảy vô chọc ghẹo người ta hả ?
- Thằng bóng kia, bộ mày tưởng ai cũng như mày hả. Ủa mà lộn, bóng thì đâu có thích con gái đâu ta?
Bị nó sóc óc lại, tôi dậm ầm ầm trên nền nhà. Cũng may là ba mẹ đi làm hết, không thì nhất định có đứa bị nhéo lỗ tai. Quay đầu tứ phía nhòm ngó xem thử còn ai trong nhà không. An tâm vì không còn ai, tôi mới hỏi nhỏ nó:
- Rồi sao mậy?
Không ngờ câu trả lời của nó hết sức ngây thơ vô – số - tội:
- Thì thấy vậy rồi tao đi luôn chứ sao?
Lần này, sức kềm nén của tôi đã vượt ngoài giới hạn, nhéo nó một phát ngang hông. Mặc nó la oai oái, tôi phám một câu xanh rờn toan bỏ đi:
- Có vậy cũng làm tao tốn thời gian, thằng quỷ!
Như vẫn không muốn tôi được ra đi thanh thản, nó nói thêm với giọng lấp lửng:
- Nếu có vậy thì tao kể cho mày nghe làm gì hả bóng. Tại vì sau đó….
Nó đúng là một thợ câu siêu hạng, bởi vì chưa gì đã có một con cá hả miệng ra đớp mồi:
- Sau đó sao mày?
- Tao gặp lại nó ở trường.
Không cần giấu sự ngạc nhiên, tôi ngay lập tức thốt lên:
- Gặp nó ở trường! Rồi sao? Kể cho tao nghe mau coi. Cái thằng quỷ này hôm nay bày đặt màu mè nữa chứ.
- Thì tao với thằng Nhật Sinh, thằng Sơn ngay lập tức áp sát đối tượng. Không ngờ mày ơi, nó học chung lớp với tụi tao.
Lần này tôi càng ngạc nhiên hơn vì cái tin này. Vì không chỉ vì cái thằng đẹp kiểu con gái mà còn cả vì có thằng Nhật Sinh và thằng Sơn học chung với nó. Đây là hai đứa bạn cũ của tôi và Thanh năm lớp 9. Một lúc nào đó tôi sẽ kể cho nghe.
- Không phải thằng Sơn nó đậu ở trường tao hả. Sao nó lại học ở trường mày?
- Bỏ qua cái chuyện râu ria đó đi. Chuyện tao sắp kể cho mày còn hay hơn nhiều. Chuyện là…
Đang ngóng cổ lên nghe nó nói, tự dưng bị đứt quãng giữa chừng, tôi mới để ý đến khuôn mặt Thanh hơi đỏ và có gì đó như là bối rối lắm:
- Lúc tụi tao đến, nó có chào tụi tao và nói rất vui được làm quen với mấy đứa tao. Lúc đó tao cũng lịch sự trả lời lại là tao cũng vui. Rồi…
Không để nó kể chuyện dong dài , tôi nhảy vào cắt ngang:
- Thằng kia, mày định làm phim dài tập hay sao mà nói dữ thế! Nhanh nhanh vô khúc chính đi.
- Rồi rồi! Nói chung sau khi trò chuyện qua lại, tao xé áo nó. Vậy thôi.
Như đang đi bị vấp, tui chợt la oai oải mà không để ý tới xung quanh:
- CÁI GÌ? MÀY XÉ ÁO NÓ. TRỜI ƠI! SAO MÀY DÁM LÀM CÁI CHUYỆN DÊ XỒM ĐÓ NGAY GIỮA TRƯỜNG VẬY!
- Nhỏ nhỏ cái miệng lại giùm tui một cái. Ông định cho cả xóm này biết chuyện hay sao vậy!
Vừa nói, nó vừa bịt miệng tôi lại, rồi ngó quanh quất như kẻ trộm sợ người nhà phát hiện. Rồi nó nói tiếp:
- Cái thằng bóng này, mày còn chưa nghe tao nói lý do mà.
Thật khó tôi mới gỡ tay nó ra khỏi miệng. Vừa thở dốc để lấy lại đám hơi vừa bị nó lấy mất, tôi vừa hỏi:
- Thế thì tại sao? Mày mà không nói rõ nguyên nhân là tao cam đoan con gái cả xóm này sẽ biết hành vi đê hèn của mày cho coi.
- NÈ, LÀM GÌ MÀ NÓI DỮ VẬY! CHỈ LÀ XÉ CÁI ÁO THÔI MÀ!
Dường như nó quên mất nó đang loan cái tin động trời này cho mọi người cùng biết. Đúng là cái thằng nóng tính, “giận quá hóa ngu” mà.