3. Dường như biết mình bị hớ, nó mặt đỏ như bị ai đó chuốc rượu bầu đá thật say. Tôi cười như muốn đứt cả cái ruột ra làm đôi. Cái thằng thật tình có nhiêu đó mà cũng bực mình. Đúng là “gian sơn dễ đổi, tính xấu dễ lừa” mà. Đợi cho “thái dương hạ san”, tôi mới tiếp tục hỏi chuyện nó:
• Giờ mày nói được chưa?
Như là chết chìm gặp phao, nó vớ ngay mà chả nghĩ ngợi là cái phao này sẽ đưa nó đi đâu:
• Thì tao có hỏi nó có phải con gái không sao mà trắng vậy?
• Nó nói không nên mày xé áo nó chứ gì!
Như chưa biết là bị gài bẫy, nên nó cứ thong dong là bước tới:
• Trời nếu nhiêu đó thì tao đâu có xé áo nó làm gì? Tại vì lúc tao hỏi vậy, nó tự dưng mặt đỏ chét à.
• Quan sát dữ ta. Tao thấy mày mới là bóng đó. Làm gì mà cứ tươm tướp với người ta mà còn nhìn như muốn rớt tròng mắt ra vậy.
Con mồi lúc này mới bắt đầu dè chừng cái bẫy, nhưng em ơi, nếu bẫy anh dễ phát hiện như thế thì còn tốn công giăng bẫy làm gì:
• Cái thằng bóng này, bộ mày tưởng ai cũng như mày hết hả? Tại mày chưa gặp nó thôi, con trai gì mà da trắng bóc, mặt láng mịn, mắt lại to tròn nữa. À mà nó cũng lùn như mày đó.
• Nè bây giờ kể chuyện hay là xỉa xói nhau đây.
Như đứa trẻ sợ mất phần quà, nó lập tức nói ra một lèo:
• Tại lúc đó thấy nó đỏ mặt cúi xuống, tao mới cuối xuống theo. Ai ngờ lúc đó tao dòm thấy trong cái áo trắng của nó có băng quấn quanh ngực mày. Lúc dó càng làm tao thêm nghi ngờ nó là con gái. Tao mới chỉ vô hỏi tại sao nó quấn như vây? Nó cà lăm dữ lắm. Thế nên tao mới kéo cái áo nó rộng ra để xem thể. Nó bất ngờ giật ngược lại, thế là rách thôi.
Nghe xong tôi há hốc cả mồm, không ngờ cái thằng Thanh tôi quen lại có lúc làm cái chuyện ngớ ngẩn như vậy. Thời bây giờ chứ có phải thời Lương Sơn Bá- Trúc Anh Đài đâu mà nữ cải nam trang đi học chứ. Đúng là cái thằng ngốc mà. Nhưng dường như câu chuyện vẫn chưa chấm dứt, nó lại thật thà kể tiếp:
• Rồi thằng nhóc đó khóc như mưa, mọi người nghe thấy tập trung lại quá trời. Tao với thằng Nhật Sinh và thằng Sơn sợ quá, nên mỗi đứa lật đật chạy đi khỏi chỗ đó luôn.
Chả hiểu sao tự dưng lúc đó tôi lại thấy tức giùm cho thằng nhóc đẹp gái đó quá. Một lần nữa tôi nhéo ngang hông nó. Lần này nó dường như nhận biết trước được điều đó nên nhanh chóng nhảy ra xa khỏi tôi. Tôi tức quá mới hét lên:
• THẰNG DÊ XỒM, VẬY LÀ MÀY RŨ BỎ HẾT TRÁCH NHIỆM MÀ ĐI À!!!!!
• Đâu có, tao còn quăng lại cho nó cái nón để nó che mặt cho đỡ quê mà.
Nói xong, nó chạy thẳng về nhà. Bỏ mặc lại tôi với ngổn ngang cảm xúc. Tự dưng lần đầu tiên tôi thấy tội nghiệp cho một thằng con trai khi lâm vào cái cảnh như thế, bởi thông thường mấy cô nàng mới bị như vậy thôi. Rồi lại thấy tức tức cái thằng Thanh. Con trai gì mà vô trách nhiệm thế. Xé áo người ta xong lại te te bỏ chạy. Nếu mà là mình thì nhất định sẽ cởi áo ra cho thằng nhóc đẹp gái (lúc này chưa nghĩ đến cái cảnh mình mà cởi áo cho nó thì mình mặc cái gì). Rồi ngẫm đi ngẫm lại, tự dưng tôi lại thấy buồn. Chưa bao giờ thấy thằng Thanh lại quan tâm nhiều đến một thằng con trai nào ngoài nó nhiều như thế. Nó tự dưng lại nổi lên một cảm giác mà chưa bao giờ nó có trước đây: tê tái. Thật sự cho đến thời điểm đó, nó chưa bao giờ hiểu được thật sự cảm xúc lúc đó là gì? Tại sao nó lại cảm giác như thế.
...........
Bẵng đi mấy ngày, tôi mới sang nhà thằng Thanh. Tôi tự hỏi có bao giờ thằng này thấy nhớ tôi không nhỉ. Người gì đâu chơi với nhau hơn mười năm mà chả bao giờ có chút quan tâm nào tới tôi (cái này tôi cam đoan là tôi sai, bởi vì Thanh luôn có những sự quan tâm mà tôi không để ý). Nhưng vì nghĩ chắc tại phải ổn định chuyện học hành nên thằng này mới không qua nhà tôi chơi như thường lệ. Mà nên quên mất một điều tuần đầu tiên của năm học lúc nào cũng là tuần học quốc phòng.
Gặp tôi, thằng Thanh như ông nông dân mất mùa bán lúa giống. Mặt nó buồn so. Tự dưng bao nhiêu giận dỗi việc nó không qua nhà mình chơi đều tan biến. Tôi hỏi nó với chất giọng nhẹ nhàng nhất mà mình có thể tạo ra:
• Thanh, mày bị gì vậy? Đừng nói là bị trường mày đuổi học nhe con.
Câu đầu vừa thốt ra có vẻ quan tâm. Câu sau tôi đã thọc cho nó một phát. Lắm lúc tôi cũng không hiểu mình thực sự đang làm gì.
• Bóng nè, hồi đầu tuần tao bị nhà trường kỷ luật vì tội “xâm phạm thân thể và danh dự của người khác đó”.
Như không quan tâm bị gọi là bóng, tôi hỏi dồn:
• Sao mày bị vậy? Rồi có sao không? Bị kỷ luật như thế nào? Cái thằng này, sao mày ngu dữ vậy, có muốn xâm phạm thì phải chọn chỗ mà làm chứ!
• Trời trời!! Mày làm gì mà như cướp đến nhà vậy. Ủa vậy mày quên cái vụ tao xé áo thằng Đức rồi à.
• Thằng Đức nào?
Nó giờ mới nhận ra là nó quên mất nói cho tôi biết thằng Đức là thằng nhóc đẹp gái. Nhưng nhìn mặt tôi giãn ra thì nó cũng nhận định được rằng giờ tôi đã biết “ai là ai” rồi. Thở dài nó nói:
• Tao không ngờ nó chơi xấu quá. Chuyện đó mà nó cũng đi méc mẹ. Để mẹ nó lên gặp ông hiệu trưởng làm rùm ben lên. Vì vậy nên tao mới được phê bình trước toàn trường trong ngày đầu học quốc phòng đó mày. Hic vậy là cả trường đều biết tao làm cái chuyện đó. Thử hỏi mày có quê không cơ chứ!
• Thì cũng tại mày thôi. Ai biểu xé áo nó làm chi.
Lần này có vẻ là nó buồn thật sự, vì nó chả thèm để ý đến mấy cái lời châm chọc của tôi nữa. Nó tiếp lời:
• Nếu có vậy thì tao đâu có buồn. Tại vì cả trường đều biết chuyện đó. Nên mấy đứa con gái lớp tao đều biết. Tụi nó đều nghĩ tao là đứa biến thái hết. Đặc biệt là…
Đang hóng chuyện của nó, tự dưng bị dừng giữa chừng. Cái thằng gì đâu mà khó hiểu. Lần đầu tiên trong mười năm, tôi không đoán được nó đang nghĩ gì. Sau đó, cho dù tôi dùng bất cứ biện pháp nào, Thanh cũng không chịu nói. Chán chê, tôi bỏ về nhà. Hic, cái thằng bực bội, làm mình chưa kịp kể cho nó mấy chuyện ở trường. Lủi thủi đi được một đoạn mới nhớ ra là lần này qua nhà nó không chỉ để nói chuyện mà còn nhờ nó làm giùm cái súng giả để tập bắn trong đợt quốc phòng. Ôi trời, lại phải vác cái mặt dày đến năng nỉ. Biết trước lúc nãy mình mắng nó ít một chút.