6. Nếu chỉ là một thằng nhóc bình thường thì tôi chả phải đơ người như thế. Một thằng nhóc theo tôi là rất đẹp. Cái đẹp của nó phải dùng ba từ để miêu tả: không phù hợp. Chắc hẳn là bạn sẽ thấy thật khó hiểu khi có người dùng những từ đó để miêu tả về cái đẹp. Nhưng nếu khi gặp một đứa con trai với thân hình mảnh khảnh, mắt to, da trắng với một gương mặt hết sức baby thì bạn sẽ nghĩ như thế nào. Thật sự thấy sốc đấy chứ. Chắc hẳn nếu là con gái bạn sẽ nghĩ tại sao ông trời lại bất công như vậy khi để tất cả những điều bạn ao ước trên khuôn mặt của một thằng con trai. Còn lũ con trai nghĩ sao nhỉ, đứa con gái này chắc là thích phong cách tomboy. Bởi tụi nó không thể nào chấp nhận đứa con trai nào lại như thế, hoặc nếu có thì chỉ là bê đê mà thôi. Còn tôi, chỉ có một từ: thích. Nó có vẻ đẹp của sự nhẹ nhàng nhưng không nhàm chán. Cái gì đó lôi cuốn nhưng không khêu gợi. Những nét của thằng nhóc này quả là làm người khác xao xuyến (cái này thì chỉ có sau này tôi mới kiểm định được thôi, chứ bây giờ thì nói cho đúng là mình tôi xao xuyến). Mà bộ dạng của nhóc cũng rất dễ thương. Từ cách nó lấy đồ đến cái nụ cười của nó, tất cả đều khiến người ta phải nhìn, để rồi phải thốt lên: sao nó không là con gái.
Mãi ngắm thằng nhóc, chú tôi đã mua hàng xong từ đời nào. Thấy tôi đang ngơ ngác như thằng hai lúa mới lên sài gòn, ổng hươ hươ cái tay trước mặt tôi rồi bảo:
• Mày bị con nào hút hồn rồi hay sao mà đứng như trời trồng vậy Bột! Nè, có nghe chú nói cái gì không hả?
Bộ ổng sợ người ta không biết là ổng già hơn tui hay sao mà ra đường cứ xưng là chú với chú. Cái ông già kỳ cục, ở nhà thì bắt gọi là anh, thế mà ra đường thế nào cũng không chịu gọi như thế. Mặc kệ ổng làm mấy cái trò mèo, tôi gạt tay ổng qua một bên rồi chỉ về phía thằng nhóc:
• Anh Phương có thấy thằng nhỏ đó không? Trời con trai gì mà xinh thế?
Ổng nhìn theo hướng tôi chỉ rồi phán một câu nghe muốn nổ não :
• Bộ mày mê thằng nhóc đó rồi hả ? Nó có gì đâu mà nhìn. Muốn nhìn thì nhìn tao nè. Một trời tinh tú ở đây không nhìn lại đi nhìn cái thứ chả ra sao đó. Mà tao dặn bao nhiêu lần rồi hả ? Phải gọi bằng chú nghe chưa ?
• Dạ, con biết rồi. Thưa chú !
Vừa nói, tôi vừa làm bộ khoanh tay cuối gập người xuống mà chào.
• Mà công nhận anh nói đúng đó nha. Nhìn mặt anh là nguyên một trời tinh tú. Nào là tinh tú trên mũi, nào là tinh tú trên má, nào là tinh tú trên môi.
Không chỉ nói xuông mà tôi còn chỉ tay lên cái mặt đẹp trai của ổng. Tôi chỉ tới đâu mà ổng đỏ mặt tía tai đến đó. Cho chừa cái tội thừa tự tin mà thiếu tự chủ. Giỡn với ổng một chập, tôi mới về lại chủ đề chính :
• Tại em thấy thằng nhóc nó giống con gái quá nên mới chú ý vậy thôi. Mà không hiểu sao nhìn nó xinh quá.
Tự nhiên ổng nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ lẫn ngạc nhiên :
• Mày là đứa đầu tiên nhìn nó mà không tưởng là con gái đó. Ngay cả tao hồi mới chuyển đến cũng phải đến mấy lần mới biết nó là con trai. Công nhận nhìn mặt mày ngu thế mà cũng thông minh ra phết. Ừ mà phải công nhận thằng nhóc dễ thương thiệt. Mà cũng phải thôi, ba mẹ nó đẹp đến thế kia mà.
• Ủa, anh Phương biết thằng nhóc hả ?
Cầm đống đồ ra quầy tính tiền, ổng nói mà chả thèm nhìn mặt tôi lấy một cái :
• Thì nhóc đó ở cùng tổ với nhà mình mà sao tao không biết. Nó không chỉ đẹp mà còn rất hiền. Bà con trong tổ đều rất thích nó. Nó giống tính bố mẹ nó mà. Không chỉ đẹp mà còn rất tốt bụng và siêng năng. Chỉ tội cái sức khỏe yếu quá. Hồi cuối năm lớp 9 nó mới mổ tim xong đó. Hồi đó cả xón tưởng nó không qua khỏi rồi. Nhưng có lẽ nhờ cái đức của ba mẹ nó mà nó tìm được người hiến tim.
• Ủa, nó bị gì mà thay tim vậy ? Tội nghiệp, đúng là ‘tài đành họa một, sắc đành họa hai’ mà. Mà nó lại có cả sắc với tài mới khổ chứ.
Cầm lấy đống tiền thừa, ổng cất bước khỏi cửa hàng mà không thèm để ý xem thằng tôi có đi theo hay không ? Ông đi được một đoạn mới ngoảnh đầu lại thấy tôi vẫn đứng ngó trân trân thằng nhóc bèn gọi lớn :
• Bột, đi về mày ! Định cắm rễ ở nhà người ta luôn hay sao vậy ? Nhanh lên, tao còn phải về ăn tối nữa. Mày biết giờ là mấy giờ rồi không mà còn đứng đó.
Nghe cái giọng càu nhàu đáng ghét của ổng là tôi không chịu nổi, đành phải te te chạy theo ổng. Chạy được một đoạn, tôi thở hổn hển gọi với theo :
• Anh Phương ! Chờ em với ! Làm gì mà đi lẹ dữ vậy ?
• Có mày bò như rùa thì có. Chứ tao có đi nhanh hồi nào đâu ? Mà mày cẩn thận đó nghe con. Nó là con trai chứ không phải là con gái đâu mà tòm tem.
Nghe ổng nói vậy, tôi bực mình giãy này cả lên :
• Anh nói gì kỳ vậy ! Em chỉ có hỏi thôi chứ có làm gì đâu mà anh nói thế !
• Thì tao cảnh báo trước cho mày thôi ! Với lại nó bằng tuổi mày đó. Đừng có ở đó mà kêu là thằng nhóc nghe chưa con.
• Hả ? Nó cũng bằng tuổi em à. Em tưởng chỉ có mình em ở tuổi này mới lùn như thế chứ.
Nghe đến đây thì ổng cười lên hô hố, rồi nói một câu mà tui chúa ghét nghe thứ nhì sau câu ‘thằng bóng’ :
• Giờ mày mới công nhận mày lùn đó hả. Con trai gì đâu mà lùn hơn cả con gái nữa. Bé Phương nhà tao học lớp 9 mà cũng cao hơn mày một khúc.
• Anh cứ động chạm đến nỗi đau của em hoài là em giận luôn đó.
• Thích thì mày giận đi. Đồ con nít !
Ổng lại cốc đầu tui một cái rồi nói :
• Đã bảo là ra ngoài đường là phải kêu chú mà. Sao tao nói hoài mày không nhớ vậy. Phải chi mày bằng một góc thằng Đức thì tao đâu phải nói đi nói lại hoài.
• Thằng Đức nào vậy chú.
• Thì cái thằng mày nhìn chằm chằm lúc nãy chứ ai.
Tự dưng tôi thấy cái tên này nghe quen quen. Dường như đã nghe ở đâu đó một lần rồi thì phải. Chả hiểu sao lúc đó lại chả nhớ ra được gì. Chắc là tại vì đói quá đó thôi. Hic công nhận là khi đói thì tôi ngu đi hẳn (ủa vậy thấy ‘tôi’ no cũng ngu như bình thường mà). Lần này tôi chủ động đi nhanh hơn. Vừa đi vừa kéo ‘ông chú già’ của mình đi theo. Phải nói là tôi thì chạy còn ổng thì đi mới đúng hơn. Ghét mấy thằng chân dài thật. Chưa gì đã thấy nó lợi hơn mình cái chỗ đi đứng rồi. Hình như cũng nhờ có thế nên tôi mới được nghe một câu hết sức đáng yêu :
• Bộ em đói lắm rồi hay sao mà đi nhanh dữ vậy ? Tý nữa muốn ăn cái gì nào ?
• Cái gì anh Phương nấu cũng ngon hết á. Anh cứ nấu hết luôn đi. Em không chừa lại bất cứ cái gì đâu.
• Cái này là em nói đó nha. Tí nữa đừng trách anh độc ác.
Nghe đến đây thì tôi mới chợt nhớ ra một việc và tôi biết mình bị ổng cho vô bẫy mất rồi. Tôi tiu nghỉu nói :
• Anh mà bỏ ớt vô là em giận luôn á. Anh biết em không ăn cay được mà.
• Ủa, vậy ai mới nói anh nấu gì cũng ngon mà ?
• Thì đó là khi không có ớt thôi.
Nói rồi tôi đưa ra một nụ cười mà tôi nghĩ là dễ thương hết sức mà tôi có thể làm được. Để chắc chắn lần này ổng sẽ không nấu cay. Đang lôi ổng đi thì tự dưng ổng bật ngửa ra sau. Trời một đông trứng mới mua tanh bành hết cả. Rồi vậy tôi biết luôn món ăn cho tối nay và cả ngày mai là gì. Chắc là ngã đau lắm nên ổng ngồi một dỗi dưới đất mới bật dậy. Để ý mới thấy cái nguyên nhân khiến ổng chụp ếch như vậy : bịch chè chuối ai ăn dở vứt ở đây. Cái đồ bất lịch sự, vô văn hóa, ăn không hết thì thôi đã đành còn vứt lung tung như vậy nữa. Đúng là cái thứ lãng phí lười nhác mà. Đang chửi một thôi một hồi mới nhớ là lúc nãy tôi có làm rơi bịch chè chuối đang ăn dở. Chết, hình như là chính nó. Nghĩ đến đó tôi bất chợt im bặt lại nhìn ổng. Hình như là ổng cũng có nhớ được điều đó hay sao mà đôi mắt bồ câu của ổng đang biến thành hình viên đạn. Tôi lật đật ba chân bốn cẳng chạy về nhà mà không dám ngoái đầu nhìn lại. Chỉ biết rằng sau lưng đang có tiếng một kẻ hầm hầm muốn giết mình :
• BỘT ! MÀY CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO…………….
Mấy hôm nay trời bắt đầu vào mùa mưa, không khí trở nên mát mẻ hơn nhiều nhưng cũng không kém phần ẩm thấp. Tôi thì chả thích cũng chả ghét cái mùa nào cho nó cụ thể vì tùy hứng mà thôi. Với lại tôi thấy mỗi mùa có một cái hay riêng nên sao lại phải thích hay ghét mùa nào chứ. Thấy cơn mưa phùn bay bên ngoài cửa sổ tôi chợt nhớ đến những kỷ niệm hai đứa tắm mưa hồi bé. Hay nhưng lúc đi học về mà bị dính mưa, tôi cứ nép sát người vào mình thằng Thanh. Cảm giác lúc đó thật ấm áp biết bao. Đang miên mang trong những suy tư vô tận, chợt nghe tiếng sấm vang trời làm tôi giật cả mình. Từ đằng xa có bóng một thằng nhóc đang đội mưa chạy về. Cái bóng hình đó hình như có cái gì đó rất quen thuộc. Hình như là thằng nhóc dễ thương – thằng Đức….