5. Mấy hôm nay bận bịu công tác chuyển nhà nên mãi chẳng có cơ hội gặp thằng Thanh. À mà quên chưa thông báo, tôi đi ở trọ. Chả là cái trường tôi học ở khá xa so với ngôi nhà thân yêu của tôi. Nên để tiện lợi cho việc học hành và đi lại, ba tôi quyết định cho tôi đi ở trọ. Nói ở trọ cho sang vậy thôi chứ thật ra tôi đi ở nhà nhà chú họ - mà cái quan hệ họ hàng này nó gần tới mức mà bom nguyên tử có nổ cũng chả ảnh hưởng gì. Rồi chú họ của tôi, cái con người già cõi tới mức chỉ lớn hơn tui có một tuổi và thêm nữa là lại học cùng lớp với tôi. Cái chuyện tại sao nếu mà kể ra thì khá là dài dòng nên ta đành khất lại để khi nào rảnh rỗi ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi bắt đầu câu chuyện.
Lần này thì lại trở về cái nếp thường ngày, nghĩa là nó qua nhà tôi rủ tôi vào vườn nhà nó nói chuyện. Cái thằng này đúng là đã thay đổi nhiều thật. Giờ để ý thấy nó cao nhanh quá. Mới hồi hè chỉ cao hơn mình một chút mà giờ mình mới đứng tới tai nó. Hai tuần quân sự đã giúp nó củng cố thêm cái làn da rám nắng – càng nhìn càng thấy nó đúng là hình mẫu lý tưởng của đàn ông. Gặp tôi, nó mừng ra mặt. Chắc là nó cũng nhớ tôi nhiều như tôi nhớ nó nên nó mới vui như vậy. Tự nhiên mới nghĩ tới đó, tui bỗng nhiên thấy tim mình sổ lô tô lúc nào chả biết. Cái thằng, sao mà hay cười như vậy. Mà lần nào cũng cười đẹp như là trăng rằm tháng tám ấy. Ngất ngây một hồi, tôi bị nó đập một phát mới tỉnh lại nghe nó nói gì. Thì cũng chỉ là hỏi thăm tình hình sức khỏe, rồi chỗ ở mới với việc học hành. Dù việc nó quan tâm mình không có gì là lạ nhưng tôi vui lắm. Kể lia kể lịa cho nó nghe. Như ai ngờ lần này tôi ăn dưa bở hơi bị nhiều. Nghe được một hồi, nó mới bắt đầu cho tôi biết cái lý do nó mừng rõ như vậy:
• Bóng ơi, con Huyền Linh thích tao thật đó mày. Hôm bữa tao có mời nó đi ăn chè rồi hỏi nó là có thích tao không? Mày biết gì không? Nó bẽn lẽn một hồi rồi gật đầu đó mày. Đó tao nói mà mày có tin tao đâu.
Nghe đến đây tự dưng trong lòng tôi dâng lên một nỗi khó chịu khôn cùng. Đồ mê gái. Tôi tự nghĩ thầm như vậy. Suốt ngày chỉ biết có gái với gái. Còn thằng bạn thân này thì chả biết nó để đâu. Tôi hỏi lại một câu cho có lệ mà chả thèm biết nó có trả lời không:
• Rồi sao nữa?
• Rồi tao bảo nó làm người yêu tao đi. Thế là nó đồng ý. Rồi tao trả tiền chè của hai đứa.
Đang buồn nhưng nghe câu trả lời của nó, tôi không khỏi bật cười:
• Ủa vậy nếu nó từ chối thì mày không trả tiền ăn chè à?
• Thì đương nhiên rồi. Nếu nó không chịu thì mắc gì tao phải trả tiền cho nó chớ. Tao đâu phải là thằng khờ, thằng dại gái mậy.
Trời vậy mà còn không phải là thằng dại gái. Tui chửi thầm trong bụng: cầu trời cho hai đứa mày đau bụng chết bà vì ăn chè luôn. Nhưng mà giờ cầu thì cũng hơi muộn vì chắc tụi nó đã tiêu hết cái đống chè hỗn tạp mà hai đứa nó ăn từ tám đời quánh rồi. Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi đám suy nghĩ đó để tiếp nối câu chuyện:
• Vậy giờ mày với nó chính thức quen nhau à?
• Thì đương nhiên rồi. Kể từ ngày mai, tao sẽ chở nàng đi học mỗi sáng đó mày. He he, tao dám chắc tụi trong trường sẽ hết sức ngưỡng mộ tao vì cua được nhỏ hoa khôi của trường. Lúc đó, danh của tao sẽ nổi lên khắp trường luôn. Bất kỳ đứa con gái nào cũng sẽ ao ước được làm gf của tao, còn tụi con trai sẽ tức tối hết sức vì anh mày đã bắt được con phượng hoàng của trường.
Trời, hic cái đồ dại gái. Khi không lại đi đeo gông vào cổ làm gì. Đi học một mình không sướng à. Tự dưng đi chở con Huyền Linh theo làm gì cho nặng. Cái thằng ngu mà. Vậy mà hồi xưa nói xe nó chỉ chở có mình mình (ây da, cái này tôi thấy là không đúng nghen. Hơn 4 năm học cấp hai nó chở “tôi” sao không nói nó dại mà giờ nó chở người khác lại bảo vậy. Còn nữa, thử hỏi đi học toàn phải chở “tôi” thì làm sao mà chở ai được nữa ngoài mình nó).Tôi khẽ cười đểu, rồi vờ phụ họa theo:
• Tao nghĩ không chỉ có thế đâu. Mà hằng hà sa số con gái trong trường sẽ ngã sạp dưới chân mày. Rồi mày sẽ có hàng chục fanclub. Mấy đứa con gái trong trường sẽ tranh nhau làm quen mày. Thậm chí còn giẫm đạp lên nhau chỉ để được thấy gương mặt “vàng” của mày. Rồi tụi con trai sẽ tôn sùng mày lên làm đại ca. Sẽ bắt chước mày để được bọn con gái để ý.
Nó nghe vậy thì phổng mũi lên to hơn cả cái thúng, thế nhưng vẫn vờ khiêm tốn:
• Làm gì mà mày phóng đại lên dữ vậy. Cùng lắm là có một fanclub thôi. Với thêm mấy thằng đệ tử nữa hà.
• Mày cũng biết hai từ phóng đại nữa hả. Tao tưởng mày bay lên trển nên không biết đường về nữa chứ. Ở đó mà ganh tị với ngưỡng mộ, tao thấy tụi nó chỉ thấy một chữ ở mặt mày: “ngu”. Hic hết người rồi sao lại đi cặp kè với con nhỏ đó. Con gái gì ngoài đẹp ra thì chả có gì hết.
Nghe đến đây thì nó có vẻ phật ý. Mặt nó nhăn nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì đó, được một hoài nó phán:
• Thì như mày nói, chỉ cần nó đẹp là được.
• Thôi, thôi! Tao bó tay với mày. Mày hết thuốc chữa rồi. À mà mày với thằng nhóc đẹp gái đó sao rồi. Có xin lỗi người ta chưa?
Như bị ong đốt, mới nghe đến thằng nhóc, nó đã giãy này cả lên:
• Gì mà tao với nó có chuyện gì. Vì nó mà Linh hiểu lầm tao cả hai tuần quốc phòng đó mày. Làm tao tốn hết công sức mới cua được nhỏ. Mà thằng Đức , nó cũng kỳ lắm mày. Mỗi lần thấy tao là nó lẫn đi chỗ khác à. Bực mình kinh khủng. Tao chưa kịp nói với nó câu nào thì thấy nó đã chạy tuốt luốt ra đằng xa. Nói gì đến xin với chả lỗi.
• Vậy túm lại là mày với nó ra sao?
Nó nằm thượt xuống võng rồi buông một câu trong sự chán nản:
• Thì như trước giờ chứ sao. Tao đến thì nó chạy. Tao nói thì nó lảng đi. Nói chung tao và nó không ở cùng một chỗ bao giờ. Mà cái thằng này dở hơi thật. Tao chỉ có xé áo nó thôi chứ có làm gì nó đâu mà nó né tao dữ vậy.
• Trời, mày xé áo nó mà còn coi là không có làm gì nữa à! Mà thằng nóc đẹp gái này cũng thú vị đó nhỉ. Này Thanh, có khi nào nó thích mày không?
Đang nằm nó giật mình ngồi bật dậy:
• Mày điên vừa thôi. Nó có phải bóng như mày đâu mà thích tao. Mà nếu nó có bóng thiệt thì mặc kệ nó chứ. Tao thì chỉ có thích con gái thôi. Còn mấy thằng bóng như mày thì cho tao xin hai chữ : bình yên.
• Trời! Làm gì mà phản ứng dữ vậy. Tao chỉ nói giỡn thôi mà.
Tôi cười cầu hòa rồi lãng snag chuyện khác vì biết nếu tiếp tục theo cái đà này không sớm thì muộn tôi cũng bị nó kẹp cổ đến chết mất. Những câu chuyện vẩn vơ giữa hai đứa cứ như tuôn ra không dứt. Thêm một lần nữa hai thằng nằm chung trên chiếc võng giữa vườn. Tất nhiên là tôi nằm đè một phần lên cánh tay và mình nó như thường lệ và nó vẫn chả phản ứng gì. Gió thổi hiu hiu đưa mùi ổi chín làm cho câu chuyện thêm phần sôi nổi.
Không ngờ hai thằng nói một hồi thì trời cũng bắt đầu tối sẫm, thằng Thanh vỗ vỗ vai tôi và nói:
• Thôi tao với mày về nhà mày coi còn có đồ đạc gì cần dọn để sáng mai mày còn mang lên nhà trọ. Nhanh đi, mắc công tí nữa mày quên rồi lại bắt tao phải mang vô đó cho mày.
• Hè hè, tao biết là mày thương tao nhất nên có quên đồ cũng không sao mà. Ừ, thôi tao với mày về nhà tao thôi.
Vẫn như mọi lần, thằng Thanh ngồi dậy trước rồi bước nhanh vào nhà. Còn tôi lóc cóc chạy theo sau. Tự dưng có một nỗi tò mò vô tận về thằng nhóc đẹp gái mà không hiểu là vì sao. Dường như linh cảm được sự quan hệ không bình thường giữa nó với thằng nhóc. Mãi nghĩ, tôi vấp cái khúc cây ai để trong vườn. Vừa đau vừa lấm lem bùn đất. quanh đi ngó lại chả thấy thằng Thanh đâu. Tôi hoảng lên, bật dậy chạy nhanh về phía có ánh đèn. Bịch!!! Thêm một lần trượt chân ngã xuống. Chết tiệt, cái vỏ chuối đứa nào nó ném ở đây!!!
Hôm nay, tôi cùng chú đi vào cửa hàng tạp hóa để mua một ít thức ăn khuya cho hai chú cháu. Chả là từ ngày ở chung với chú, tôi bị lây nhiễm cái tính thức khuya xem phim Hàn. Mà hễ thức khuya thì phải đói, do đó cần đồ ăn khuya là điều tất nhiên. Cho nên hôm nay phải lết xác theo ổng để đi mua đồ. Cái ông háu ăn. Đêm nào cũng ăn nhiều quá làm gì để mà đồ ăn mẹ tôi gói đem theo cho cả tháng đã bị quất sạch trong hai tuần. Đang chọn đồ ăn say sưa, tôi chợt như bị đóng băng vì một chuyện: tôi thấy một thằng nhóc ….