Đơn vị tài trợ

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Thằng tồi - cháp 10

10. Kỳ thi khó nhọc trôi qua khiến cho bao đứa đều thở phào nhẹ nhõng, chỉ có tụi tôi là mới bắt đầu lo lắng. Bởi vì sau khi thi học kỳ xong là lúc mà nhà trường tiến hành kỳ thi tuyển học sinh giỏi. Cũng vì thế mà gần như hai tháng liền tôi không về đến nhà. Chỉ có ba mẹ là lần lượt ra thăm tôi. Lần nào không quà bánh thì lại là trái cây khiến cho tôi mới nhìn thấy mấy thứ đó là phát sợ. Anh Phương cũng là một trong các ứng cử viên sáng giá của lớp lý nâng cao. Bởi vì vậy mà cả hai đang cố gắng học thật nhiều để thi cho tốt. Cũng may là tôi thích hóa, nếu không thì chắc không phải là đối thủ xứng tầm của ổng, rồi cũng bị ổng loại khỏi đội tuyển mà thôi. Đang căng thẳng hết sức vì sức ép học dồn của các môn chuyên nên tôi đâm ra đờ đẩn cả. Mặt mày cứ ngu ngu. Nhưng có lẽ tôi cũng chả biết mình như thế nếu tối thứ bảy tuần này thằng Thanh không lên chơi.

Có lẽ như bao thằng học sinh khác, sau khi thi xong là tụi nó bắt đầu thư giãn. Thế nên việc nó đi đâu đó chơi cũng không có gì là lạ. Nhưng lạ ở đây là cái nơi nó chọn để đi chơi không phải là dòng suối mát lạnh, cũng không phải bãi biển rức nắng vàng, mà là nhà của tôi – cái nơi đang tràn ngập bởi sách chuyên hóa và lý. Tuy nhiên nhận thấy rằng tôi cũng nên xả hơi một chút, với lại bạn lên chơi ai nỡ đuổi về nên tôi vui vẻ tiếp đón nó một cách nồng hậu nhất mà mình có thể : nào là quà bánh ba mẹ mang lên mà tôi ăn phát ngấy, nào là mấy cái đĩa hoạt hình mà hồi còn con nít hai đứa xem đã phát ngấy, rồi cuối cùng là đống sách hóa tui đang học dở dang vì có nhiều bài mà chưa giải được. Cũng tội nghiệp cho nó. Sang chơi mà bị tôi đầy ải phải cùng học chung thế này. Nhưng mà xét cho cùng thì tôi thấy cũng có lợi cho nó đấy chứ, không chỉ vừa được chơi với tôi mà cũng vừa được học. Cũng may nó lại có khiếu với môn này, thế nên nhờ nó mà tôi nhanh chóng nuốt trôi gần hết đám bài tập vẫn còn dang dở.
Cũng tại mải lo học mà anh Phương quên không nấu cơm cho bữa tối, vì vậy tôi quyết định nấu mỳ cho cả nhà. Không hiểu vì chê tôi nấu dở hay vì cái gì mà anh Phương lại nhất quyết không ăn chung với hai đứa bọn tôi. Tự dưng tôi nghĩ ổng ghét thằng Thanh. Bởi vì từ lúc nó vào nhà tới giờ là ổng chui tuốt vô phòng mà học chứ không ngồi học chung với tôi như bình thường. Với lại ổng lúc đi ra mấy lần bắt gặp tụi tôi đang chụm đầu lại giải bài toán thì đi thẳng vô nhà vệ sinh mà không thèm chào đứa nào lấy một tiếng. Mà thôi, để ý đến thái độ của ổng làm gì, chắc tại ổng cũng đang bù đầu bù cổ mà học.
Có lẽ thấy chán vì cái không khí quá đỗi yên tĩnh ngoài tiếng húp nước mỳ xùm xụp của nó, thằng Thanh lên tiếng :

         Bộ mày định làm giáo sư hóa học luôn hay sao mà giờ này còn học dữ mậy ?
         Đâu có ! Tại trường tao sắp tổ chức kỳ thi học sinh giỏi nên tao phải ráng để đậu đó mày.
         Mày học riết rồi giờ nhìn mặt mày đờ đờ ngu ngu thấy mà tội.

Lúc này nghe nó nói xong tôi mới để ý mình trong tấm gương đối diện bàn ăn. Quả thật cái gương mặt với đôi mắt thâm quần vì thiếu ngủ của mình khiến cho tôi trở nên ngu ngốc quá chừng. Híc, chắc phải bớt thức khuya lại chứ dạo này nhan sắc mình xuống cấp nhanh quá. Dẫu biết nó nói đúng như tôi vẫn cứ cãi :

         Nhìn mặt mày ngu ngu thì có. Nhưng học càng nhiều thì càng tốt chứ sao.
         Mấy đứa bóng mà học nhiều quá là khó kiếm người yêu đó nha mậy !
         Thằng kia, tao đã nói bao nhiêu lần rồi hả. Tao không thích mày gọi tao như vậy. Mày cứ thử là tao đi rồi có chịu nổi không ?

Tôi nói trong ấm ức nên cái giọng cũng nghẹn ngào hẳn đi. Thấy thế nó mới dừng lại cái trò trêu ghẹo hằng ngày mà chưa kịp chiếu hết. Mà cũng tại nó hết lúc để chọc hay sao mà lại chọn lúc người khác đang bị căng thẳng vì kỳ thi cộng thêm phần lo lắng cho cái sắc đẹp đang bị tàn phai đó. Nó nói với cái giọng yểu xìu ra phần biết lỗi :

         Thì tao chỉ giỡn thôi mà. Mày làm gì mà nóng dữ vậy ?
         Thì tại tao đang có nhiều chuyện căng thẳng quá !
         Ừ, tự nhiên có chuyện không vui lại trút lên đầu của tao. Đúng là giận cá chém thớt mà. Mày làm tao ăn mỳ mà cũng mất ngon.

Nghe đến đây là tôi nổi lên cơn giận bất thình lình. Tôi giật cái tô mỳ nó đang ăn dở rồi đổ vô thùng đựng rác. Nhưng dường như cũng ăn chán rồi nên nó thản nhiên đứng dậy bật tivi lên xem :

         Sắp tới giờ chiếu chương trình chúc ngủ ngon rồi đó mày.
         Tao lớn rồi, không thích mấy chương trình con nít đó nữa !
         Nhưng lần này có thằng Quý Ròm là khách mời đó mày.

Nghe đến đó tôi quên cả giận nhảy ào xuống thảm bên cạnh thằng Thanh mà nhìn chòng chọc vào cái màn hình đang chiếu những tia sáng đỏ vàng. Thằng Thanh khéo biết dụ dỗ, vì nó biết tôi mê Quý ròm của phim ‘Kính vạn hoa’ nên bất cứ chương trình nào muốn tôi coi chung với nó thì nó đều dùng đến chiêu này. Mặc dù đã không biết bao nhiêu lần tôi bị lừa thế nhưng mỗi lần nghe nó nói thế tôi đều chạy theo. Đến lúc này nó mới choàng tay ôm cổ tôi mà vật xuống nền nhà :

         Này thì giận này. Nói! Mày còn giận nữa không ?
         Thằng kia mà có buông ra không hả. Ặc… ặc…

Nghe thấy vậy nó càng siết tay chặc hơn làm cho máu của tôi cứ dồn lên đầu khiến khuôn mặt tôi đỏ chót cả lên :

         Mày mà không hết giận thì tao cứ không bỏ tay ra.
Cũng vì khó thở quá nên tôi mới gật đầu đồng ý. Nó vừa buông tay ra tôi đã nhéo cho nó mấy phát cái tội chơi ngu. Nó làm tôi mém xỉu luôn đó chứ. Thế nhưng chương trình chúc ngủ ngon vẫn còn khá hấp dẫn với tôi. Có lẽ vì lâu rồi tôi không coi, hay vì lúc này có nó ngồi ở bên.
Chương trình kết thúc, thằng Thanh ngáp một cái rõ to để biểu tình cái trạng thái buồn ngủ của nó. Nhìn hai con mắt muốn cụp xuống của nó nên tôi quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm cùng nó. Dĩ nhiên là tôi phải cho nó vào phòng ngủ chung bởi lẽ tôi chả còn cái nệm hay chăn nào dư để cho khách ở lại cả. Tự dưng lúc này mới thấy mặt anh Phương ló ra với khuôn mặt khó chịu hết sức. Tôi cười một cái lấy lện rồi đẩy nhanh thằng Thanh vô phòng. Bởi không biết nếu cứ dùng dằng thế này, anh Phương sẽ làm cái gì nữa. Chắc có lẽ tại vì tiếng ồn do hai đứa tôi tạo ra lúc đùa giỡn lúc nãy làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của ổng. Nhìn về phía bếp thấy tội nghiệp cho hai tô mỳ của hai đứa. Một tô thì nằm trong thùng rác, một tô còn chưa được ăn hết, đang nằm chổng chơ trên bàn chưa được dọn dẹp.
Bước vào phòng tôi, thằng Thanh nó nằm bịch xuống không thèm cởi quần dài ra. Tôi phải quát đến mấy lần nó mới chịu khai báo cái nguyên nhân vì sao nó không thèm cởi quần dài :

         Tao chỉ mặc cái quần con ở trong thôi. Nếu mày không ngại thì tao sẽ cởi.

Nghĩ tới cái cảnh nhìn thấy thằng Thanh trong bộ dạng hết sức hấp dẫn đó là tôi như muốn chảy hết cả máu mũi. Thế nhưng để kềm chế cái suy nghĩ xấu xa đó tôi lắc đầu nguầy nguậy. Thế nhưng chỉ đợi có thế nó đã tuột cái roẹt rồi quang cái quần dài xuống dưới giường để lộ cái quần con màu trắng tinh. Không hiểu sao lúc này dù không muốn nhưng đôi mắt tôi như bị dán chặt vào cái phần hơi nhô lên ở đó. Ôi chúa ơi, tôi bắt đầu có phản ứng.
Than ôi, thằng này dường như muốn làm cho tôi phải chảy máu mũi đến chết hay sao mà nó lột luôn cái áo sơ mi carô đỏ đang mặc rồi ném dưới đất. Trời, chắc lúc này tôi chết mất đi thôi. Cái thân hình khỏe mạnh với làn da bánh mật cứ như đang khiêu khích sự chịu đựng của tôi. Một vài cọng lông tơ vươn từ chiếc quần con lên rốn khiến cho cái rốn vốn đã hấp dẫn lại càng thêm hấp dẫn. Hai đầu nhũ hồng hồng nhô lên như muốn nói với tôi là nó đang thèm khát sự va chạm. Tôi gần như hóa đá nếu không có tiếng nói của nó vang lên :

         Thằng kia, sao mày không mau thay đồ đi rồi đi ngủ mà còn đưng đó như trời trồng vậy hả. Hay là mày muốn tao cởi đồ giùm.

Vừa nói nó vừa vờ đưa tay về phía tôi là động tác kéo tuột cái quần xuống. Lúc này tôi mới hột hoảng chạy vô cái tủ lấy cái áo thun ba lỗ tròng vào thay thế cho cái áo thun trắng có cổ. Việc cởi quần bây giờ mới là vấn đề khó khăn với tôi. Bởi vì làm sao cởi ra mà không để lộ chuyện thủy thủ giương buồm chuẩn bị ra khơi. Mãi mất một lúc tôi mới bình ổn được lũ giặc ấy để từ từ mà kéo cái quần dài xuống. Lúc kéo tôi còn cố tình quay lưng về phía nó để nếu có sự cố gì thì ít ra cũng còn đối phó kịp. Cũng may trời yên bể lặng, thuyền cứ thong thả ra khơi mà không cần phải giương buồm.
Nhanh chóng nhảy phóc lên giường rồi lấy tấm mền trùm lên gần như cả người chỉ để chừa cái đầu lại nhìn thằng Thanh đang đưa cái khuôn mặt hết sức gian xảo với mình. Thằng này tự dưng hỏi tôi một câu mà có lẽ tôi hận nhất tới giờ - nếu mà tôi không trả lời thì thề có chúa sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra vào đêm đó :

         Mày đã hôn ai bao giờ chưa ?
         Đương nhiên là chưa rồi. Tao đâu có người yêu như mày đâu mà hôn chứ.

Không thèm để ý đến lời nói châm chích của tôi, nó tiếp tục hỏi :

         Thế mày có biết hôn bao không ?
         Trời cái đó thì có gì mà không biết.
         Vậy hôn là như thế nào.

Để có thể trả lời một cách rành rọt nhất câu hỏi của nó, tôi phải đăm chiêu mất hơn một phúc mới trả lời vì còn phải mường tượng ra cái cảnh mà hai người hôn nhau ở trên phim mà tôi đã từng coi:

         Thì môi hai người họ chạm vào nhau. À họ còn nhắm mắt lại. Hình như còn có ôm nhau nữa.
         Trời đó thì sao gọi là hôn. Đó chỉ là chạm vào nhau mà thôi.

Tôi tròn mắt dẹt tỏ rõ sự ngạc nhiên của mình, chả nhẽ từ trước tới giờ những cảnh tôi thấy chưa phải là hôn à :

         Vậy chứ theo mày thế nào là hôn ?
         Cái này khó diễn tả bằng lời lắm. Hay là…
         Hay là sao ? Mày nói đi chứ ?

Nó nở một nụ cười. Tôi dám chắc đó là nụ cười quyến rũ và gian xảo nhất từ trước giờ tôi từng được thấy. Thế nhưng, có những lúc con người ta phải bước vô bẫy mới biết được cái bẫy đó là tốt hay xấu.
10. Lúc này thằng Thanh mới chồm người nó sang đè hẳn lên cả thân người tôi. Gương mặt nó áp sát lại, càng lúc càng gần. Gần đến nỗi mà tôi cảm nhận thấy hơi thở nóng ấm lạ thường của nó. Hình như trong đó ngày càng dồn dập hơn thì phải. Tự nhiên tim tôi cũng bị cuốn theo nhịp thở của nó mà đập liên hồi. Khuôn mặt nó lúc này đỏ mộng lên như quả mận chín cuối mùa cũng bởi làn da ngâm ngâm của nó.Chả hiểu vì sao mà mồ hôi nó lại rơi nhễu nhão như là mới chạy cả trăm cây về đây. Nước chảy từ trán xuống hai bên thái dương rồi đến cằm. Tụ lại đó một chút, nước đọng lại thành giọi nhiễu xuống cổ của tôi. Mùi nồng của mồ hôi, âm ẩm cộng với cái nóng của thân nhiệt nó làm cho toàn thân của tôi cứng đơ. Tôi dường như chả còn tí sức lực nào để làm bất cứ việc gì nữa. Đôi mắt tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của nó. Chưa bao giờ tôi nhận thấy rằng đây là một khuôn mặt cuốn hút như thế, cũng bởi từ trước đến nay tôi nghĩ nó là thằng anh thứ hai của mình mà thôi.
Tôi dám chắc rằng cái cảm giác này không chỉ đến từ phía tôi, bởi vì thằng nhóc của nó đang ra sức công phá cái vòng mỏng manh còn sót lại trên người nó. Việc nó áp sát vào người tôi khiến cho một cử động của chú nhóc, dù là nhỏ bé, tôi đều có thể cảm nhận được hết. Tất nhiên với một thằng nhóc mới lớn như tôi, việc kiểm soát cho không phản ứng lại các kích thích này là điều không thể. Chỉ có một điều là tôi chẳng biết là gì ngoài việc nằm yên cho nó muốn làm gì thì làm. Đương nhiên là vẫn trong tình trạng kín cổ cao tường. Lúc này thằng Thanh mới cúi người xuống kề môi nó khẽ chạm vào môi tôi. Một cái giật mình, không một cái khẽ rung mình như là có ai đó chơi khăm dùng pin khủng mà nẹt tôi. Làn môi nó mềm mại và ấm áp. Cái cách nó nhẹ nhàng chạm vào tôi như thể tôi là một con búp bê bằng pha lê. Nếu không khéo sẽ vỡ tung đi mất. Nó giữ như vậy độ khoảng một phút như để tôi có thể thích nghi được với sự tiếp xúc này. Hơi thở nó nhè nhẹ len vào tim tôi, một mùi vị thơm thơm của bạc hà. Tôi như bị thôi miên, từ từ đôi mắt khép lại như thể bảo nó hãy làm điều nó muốn.
Quả nhiên năm bắt được điều này, nó khẽ dùng lưỡi mở nhè nhẹ đôi môi đang nhắm nghiền của tôi. Vì bất chợt có vật chạm vào bên trong, nên tôi khẽ động đậy đôi mắt nhìn nó. Chả biết nó đã hôn ai, và hôn bao nhiêu lần mà lại thành thục như thế. Một tay nó khẽ nâng đầu tôi dậy, tao còn lại thì ôm xiết thân hình tôi vào bộ ngực trần của nó. Tôi như bị chích thêm thuốc mê, nên chả phản ứng gì nữa mà khẽ mở miệng. Nhanh chóng nó đưa chiếc lưỡi vào mà va chạm tứ tung. Cái vị bach hà ban nãy giờ rõ ràng hơn bao giờ hết, cộng thêm cái vị ngòn ngọt không biết có phải do kem đánh răng hay vì bản chất lưỡi của nó ngọt mà tôi thấy thích thú vô cùng. Không biết trong khi hôn tôi nó có mở mắt hay không ? Bởi vì nghe ai đó đã từng nói, nếu hôn nhau mà mở mắt thì đó không phải là tình yêu thật sự. Ủa, mà cái gì thế này. Sao lại là tình yêu cơ chứ. Chỉ là thử để biết hôn là thế nào thôi mà. Bất giác tôi mới để ý là mình đã ôm chặt eo nó từ lúc nào không hay. Lúc này, nếu không tính đến cái áo ngủ của tôi thì dường như hai đứa đã dính chặt vào nhau. Rồi có lẽ quá khó thở mà cả tôi và nó mới buông nhau ra. Lúc này tôi thì tựa đầu vào vai nó thở hổn hển, còn nó thì vẫn nhè nhẹ mà thở như là chưa có chuyện gì.
Bất chợt nó chuyển khu vực hôn đi chỗ khác. Lần này , cái tai tôi là khu vực hạnh phúc đó. Hôn nhè nhẹ, thổi nhè nhẹ, rồi cắn cũng nhè nhẹ. Tôi chỉ cảm giác được là nhồn nhột và đê mê. Rồi từ từ môi nó di chuyển xuống cổ, nó không chỉ dùng môi nữa mà lại dùng lưỡi. Hôn một cái, cắn một cái rồi lại liếm một cái. Như chưa đủ để thỏa mãn, nó tháo từng cái nút áo của tôi xuống. Cái áo nhanh chóng rời ra khỏi chủ nhân để lộ ra một bộ ngực trắng phêu nhưng lép xẹp của tôi. Mỉm cười, nó lấy lưỡi đùa nghịch với hai cái ốc đảo đó. Mặc dù rất nhột nhưng tôi không dám cười vì sợ rằng anh Phương ở phòng bên nghe thấy. Cảm giác lúc đó thật là khó chịu, bởi vì mình không được phản ứng, không được lên tiếng. Chỉ có cắn răng và cắn răng ngồi chịu mà thôi. Mặc dù khó chịu như thế, nhưng tôi vẫn để cho nó làm. Bởi một điều, tôi thích thế. Thật là quái dị khi một thằng con trai lại thích một thằng con trai khác làm cái chuyện này. Thế nhưng thật sự là tôi thích thế.
Cái tay của nó dường như chả chịu ngồi yên, mặc dù cái lưỡi đang dạo chơi hết nơi này đến nơi khác nhưng còn cái tay thì vẫn giữ nguyên một chỗ trên lưng quần của tôi. Tôi có cảm giác là hình như cái lưng quần càng lúc càng trễ xuống một cách cố ý. Rồi đột nhiên…. Cốc, cốc, cốc :

         Bột, hai đứa mày làm gì mà giờ ngủ chưa hả ? – tiếng của anh Phương vang lên làm cho cả hai đứa tôi đều giật mình muốn rớt cả tim ra ngoài.
         Dạ chưa ! Có gì không chú !

Chú mở cửa bước vào phòng khi hai đứa tôi nhanh chóng mạnh ai phi thân về chỗ đứa đó đồng thời đắm mềm kín mít. Chú nhìn gì đó một chặp rồi nói :

         Bình thường mày ngủ một mình, giờ có thêm thằng bạn chắc là khó ngủ. Tao đem cho nó tấm nệm cho hai đứa ngủ cho thoải mái.
         Dạ không sao đâu chú. Hồi còn ở nhà con cũng hay qua nhà nó ngủ chung mà.

Chú nhăn mày khó chịu, đùng đùng bước sát tới giường rồi quăng tấm nệm xuống đất :

         Tao chỉ thấy hai đứa bây lớn rồi. Ngủ chung không có tiện. Mà thôi nệm đó, thích rộng rãi hay chật chội là quyền của tụi bây.
         Dạ, con biết rồi. Cảm ơn chú.

Tôi quên mất mình đang không mặc áo mà chui khỏi mền để lấy tấm nệm. Chú thấy thế mới nheo mắt hỏi :

         Sao mày cởi trần ra như thế ?
         Dạ tại con nóng ! – tôi lí nhí trả lời, mặt tôi bắt đầu đỏ lên vì nói dối. Cũng may vì điện trong phòng đã tắt nếu không chắc chắn tôi chả giấu được anh Phương rồi.
         Nóng ? Sao tao thấy mày trùm mền kín mít mà.
         Dạ, dạ…

Thằng Thanh thấy tôi sắp bị bại dưới tay địch thủ đáng gờm, bèn nhảy vô nghênh chiến :

         Dạ tại lúc nãy đắp mềm vô thấy nóng quá nên tụi con mới cỏi áo ra cho nó mát.

Anh Phương tỏ ra không tin lời của hai đứa tôi một cách rất rỗ ràng, tuy nhiên vì có lẽ cũng đã tối rồi lên ổng mới lắc đầu một cái rồi bỏ đi. Đến cửa chợt nhớ ra cái gì đó, ổng quay lại rồi nói :

         Mai mày nhớ dậy sớm để mua đồ ăn sáng đó nhá. Hôm nay tao học khuya nên không dậy nổi đâu. Mày mà ngủ quên là tao cho nhịn ăn trưa với ăn tối luôn đó.
         Dạ con biết rồi. – Khẽ gật đầu một cái, rồi tui nhanh chóng ngồi xuống trải tấm nệm ra. Chỉ đợi có thế, chú bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Đợi anh Phương đi khỏi, thằng Thanh tung mền ra, ôm lấy eo tôi rồi nói :

         Thằng chả đi rồi còn xếp nệm chi nữa. Leo lên giường chơi tiếp đi mày.

Tự dưng không hiểu sao tôi hết cả hứng chơi cài trò đó nữa, hất tay nó ra, tôi đạp một cái làm nó ngã ngữa ra đằng sau. Nó lôm cồm bò dạy với vẻ mặt hết chi là tội nghiệp. Nhưng không được sự hưởng ứng của tôi, nó nở ra cái nụ cười đáng ghét trêu người rồi lồm cồm bò xuống dưới cái nệm mà nằm. Thấy vậy, tôi cũng bỏ lên giường mà nằm ngủ. Tôi vẫn còn bị những chuyện lúc nãy làm ám ảnh. Vì cứ mãi nghĩ mà tôi không ngủ được tí nào. Lúc đang lơ mơ đi vào giấc ngủ thì bị một bàn tay chạm vào. Tôi giật mình mở mắt , nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của thằng Thanh đang cười như muốn nói là cho nó ngủ chung. Vì quá mệt nên tôi chẳng nói ra lời, chỉ đưa tay chỉ xuống dưới. Thấy tôi cứng rắn như vậy, nên nó cũng thất thểu bò xuống dưới nệm mà nằm.
Giấc ngủ chập chờn rồi cũng đến với tôi. Trong mơ là những cái động chạm và nụ hôn tưởng chừng là chưa dứt. Không biết phải nói cảm giác của nó là gì ? Hỗn loạn hay ngọt ngào. Có chúa mới biết điều đó.

Tia nắng sáng sơm rọi thẳng vào mặt tôi khiến tôi bừng tỉnh dậy. Thôi chết không biết có ngủ quên không nữa. Tôi mà không mua đồ ăn sáng cho anh Phương đảm bảo là hôm nay cả ngày phải nhịn đói. Ổng mà, đã nói là sẽ làm. Tôi lắc lắc cái cổ, hình như có vẻ hơi đâu. Quái thật, sao cái gối hôm nay cứng quá. Lật ngược người lại , tôi thấy cái mặt của nó chình ình trước mắt tôi. Trời, cái thằng lì phát sợ. Đã bảo như vậy mà còn mò lên giường là sao. Ủa, mà khoan. Tôi không nằm trên giường – đương nhiên là vậy. Tôi đang nằm trên tay nó – thì đúng rồi. Và tôi đang nằm trong tấm nệm – á á, cái này là không biết lỗi của ai đó nhé. Bật dậy, tôi không biết chuyện này xảy ra như thế nào. Tôi tự bò xuống chỗ nó hay là nó ẵm tôi xuống đây. Mà thôi, chuyện cũng đã lỡ rồi. Dù có do ai thì kết quả cũng như nhau mà.
Nhìn gương mặt nó ánh lên trong nắng, tôi chợt thấy sao mà nó đẹp lung linh như thế. Người gì mà lớn thế kia – à cái này là so với tôi thôi nhé. Rồi như không tự chủ được ánh mắt tôi đi dần xuống phía dưới và dừng lại nơi cái quần con trắng phau. Mọi chuyện đêm qua dường như lại hiện về một cách quá rõ. Hơi thở đó, cái hôn đó, cái vuốt ve đó. Ôi, tôi điên mất rồi. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi mua đồ ăn sáng thôi.
Hôm nay là chủ nhật nên người dân ăn sáng ở đây cũng đông hơn thường lệ. Tôi đang dạo bước từ đầu chợ đến cuối chợ để xem mua món gì cho cả ba người. Chơ chủ nhật đúng là đông đúc hơn bình thường hẳn. Người không biết túa ra từ đâu mà đông đúc quá. Mấy cái quầy bánh kẹo đồ chơi, bình thường đã đông nay còn đông hơn bởi lũ nhóc cứ bu đen bu đỏ. Đến cả quầy bán dụng cụ vệ sinh cho nữ giới cũng chật ních cả người. Cái thị trấn này từ bao giờ hình thành cái thói quen đi mua đồ vào chủ nhật như thế chứ. Báo hại đi đến đâu tôi cũng phải chen và lần. Mà với cái thân hình bé xíu của tôi thì phải nói là chui là lách qua mới đùng. Ngày chủ nhật nên món ăn sáng cũng phong phú hơn bình thường. Tuy nhiên tôi lại không phải là đứa dễ ăn. Bánh mì thì hơi khô. Bánh bao thì ít mà lại mắc. Xôi đã ăn hơn tuần nay nên chắc là ớn đến tận cổ. Bún thì nước nôi tòm tèm, mua về mắc công lại làm bẩn tô chén. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy bánh ướt là số một. Bèn đi về phía cái quán bánh ướt nóng đầu chợ. Cái quán này đang đông nghịt khách đứng chờ. Trời, sao tôi lại có một quyết đinh hết sức ‘thông minh’ như vậy chứ.
Đang điên tiết vì cái lựa chọn dở hơi của mình, thì tôi bắt gặp con Tú đẹt. Con nhỏ này học chung với tôi hồi lớp 9 đây mà. Con này đúng là đẹt thật, chả bao giờ thấy nó cao thêm miếng nào cả - cái này nói nó mà quên mất nhìn lại mình. Mà sao hôm nay nó lại lên đây ăn sáng vậy trời. Bộ hết chỗ rồi hay sao vậy. Nhà nó ở tận dưới xã cơ mà. Trời, con nhỏ này nó ăn khí thế quá trời. Dĩa nào bỏ ra là thấy nó quất sạch trơn trong vòng tích tắc. He he, tôi phải vì xã tác sơn hà mà dẹp cái loạn quân đói này mới được, với lại nhờ nó kêu giùm mình 3 phần cũng đỡ phải đợi. Nghĩ vậy, tôi mới tiến về phía nó. Hình như nó không ăn một mình mà đang ăn với ai đó. Thấy nó vừa ăn lia lịa mà cũng nói chuyện không ngừng. Tại đông người quá nên che mất cái đứa mà nó đang nói chuyện. Càng đến gần, tôi càng thấy cái dáng đó rất là quen.

Bản nhạc của tuần