9. Thằng Thanh nói đến đây thì dừng lại như để trêu gan tôi. Dẫu biết là biết vậy nhưng tôi vẫn nhảy vào :
• Rồi mày thấy gì? Tự dưng đang kể giữa chừng rồi ngưng lại là sao.
• Vậy mà đứa nào mới hứa với tao là không chen ngang nữa hả.
• Cũng tại mày không chịu kể tiếp chứ bộ.
Lúc này nó mới giả vờ tằng hắng mấy cái ra vẻ ta đây là người lớn không thèm chấp dứt mấy đứa con nít như tôi. Nó tiếp tục kể :
« Lúc Thanh vừa tới bãi đổ rác thì thấy hai thằng Sơn và Nhật Sinh đã đứng đó đợi sẵn. Dường như hai đứa này cũng biết được mục đích đến đây của Thanh, thằng Sơn bèn cười khẩy một cái rồi nói :
• Thanh mày làm gì ở đây vậy ?
• Câu này phải để tao hỏi hai đứa mày mới đúng.
Thằng Nhật Sinh chúa ghét cái kiểu bóng gió, nữa đậy nữa hở của hai đứa kia nên nói luôn :
• Hai đứa mày khỏi phải đóng kịch với nhau nữa. Mày muốn tìm cái cặp cho thằng Đức đúng không Thanh. Mày bị con Tú đẹt mắng té tát nên bị chạm mạch à. Bộ mày quên vì ai mà mày bị mắng xối sả như thế !
• Tao không có ngốc đâu nhá. Mày mới là đứa quên đó. Từ lúc bắt đầu chuyện này tới giờ tao thấy thằng Đức chả có làm gì tụi bây hết. Chỉ có tụi bây chọc ghẹo nó thôi. Với lại tại tụi mày làm trò bẩn nên tao mới bị con Tú mắng như vậy.
Thằng Nhật Sinh tức tối nắm lấy cổ áo tôi mà quát :
• Thằng này, mày có điên cũng điên vừa vừa thôi nha. Nếu không phải vì tức cái vụ con Tú đẹt nó chửi mày như chó thì tụi tao có làm vậy không ?
• Dù có tức tao cũng không làm mấy cái trò tiểu nhân này.
• Bà mẹ mày ! Ngu như chó ! Bị nó chửi như con mà còn ra bộ quân tử hả mậy.
Thằng Sơn nhảy chen vô mà mắng, rồi nó hất thằng Nhật Sinh ra mà đấm vô mặt Thanh một cái. Choáng trước cú đấm bất thình lình của thằng Sơn, Thanh ngã nhào xuống đống rác. Cũng may đây chỉ là đám lá khô chưa đốt, chứ như rác bình thường thì chắc giờ có nguyên một thằng ăn mày chín túi. Chưa dừng lại ở đó, thằng Sơn còn dùng chân đá thêm vài cú vô bụng Thanh. Nếu thằng Nhật Sinh không can chắc Thanh đã ốm đòn. Hai đứa nó sau một hồi mắng chửi rốt cuộ cũng bỏ lại Thanh đang nằm chèm bẹp dưới đất. Hai đứa nó đi rồi để lại cho Thanh một nỗi nghi vấn to lớn : chả nhẽ chỉ vì mấy lời nói của nó mà hai thằng này nổi điên lên như thế ?
Gắng gượng chịu đau, Thanh ngồi dậy lần mò trong đám lá khô xem cái cặp đang ở đâu. Thế nhưng ông trời như không biết chiều lòng người, đang hì hục tìm thì trời lại đổ mưa to. Tự dưng không hiểu sao lúc này Thanh chả bận tâm gì trân mưa đang trút như thác đổ lên người nó mà chỉ lo cho cái cặp vì sợ bị ướt. Nhưng như hai mặt của một tờ giấy, cái gì cũng có cái lợi và hại của nó. Sự dày đặc của đám lá làm cho Thanh khó khăn lắm mới tìm được cái cặp nhưng cũng đồng thời che chắn cho cái cặp làm cho nó không bị ướt. Chả hiểu tại sao lúc này Thanh không tự hỏi mình vì cái gì lại làm những việc này. Nếu chỉ vì mấy lời mắng chửi của con Tú Đẹt hay vì bản tính quân tử của nó thì chẳng việc gì nó phải chịu trận rồi đội mưa mà tìm cặp. Nếu mà nói vì nó là đứa quyết tâm đà làm gì thì phải làm cho tới bến thì lại càng không đúng. Mà việc gì nó phải băn khoăn như thế, cái cần để ý đến bây giờ là làm sao đưa cái cặp lại cho thằng Đức bây giờ. Trời tháng chạp sao mà mau tối đến như vậy, mới làm cso một tí mà trăng sao đã rủ nhau kéo đến đầy trời tự khi nào. Lúc này trời cũng đã tạnh mưa, Thanh thong dong bước về nhà với một niềm vui không biết nguyên nhân.»
• À thì ra là thế ! Mà tao vẫn chưa thấy cái nguyên nhân mà hai đứa mày giận nhau.
Chỉ chờ có thế, nó cốc ngay vào đầu tôi một cái đau điếng :
• Mày đúng là cái tật nhanh mồm nhanh miệng không chừa. Thì cũng phải để tao kể tiếp nữa chứ.
• Trời, kể thì kể cho hết luôn đi. Cứ bày đặt cà giựt cà thọt hoài ai mà chịu được.
• Thì cái gì cũng phải có đầu có đũa chứ mậy. Rồi nghe tiếp đi :
« Do mãi tìm chiếc cặp cho thằng Đức mà Thanh quên mất có một đứa con gái cũng đứng đợi Thanh trước cổng trường hơn nữa tiếng – nhỏ Huyền Linh. Rồi cả ngày chủ nhật sau đó Thanh cũng chỉ nghĩ tìm cách trả cho thằng Đức cái cặp sao cho khéo mà chả để ý gì đến quả bom nổ chậm đó. Sáng thứ hai, vừa bước đến cổng nhà nhỏ Linh, Thanh đã thấy cái mặt chằm bằm của nhỏ mà chả hiểu lý do là gì. Nhưng vốn tính vô tâm, Thanh ngoắc nhỏ lại rồi đèo đến trường. Trên đường Thanh cứ nói huyên thuyên hết chuyện này đến chyện kia mà không để ý đến thái độ thờ ơ của nhỏ. Đúng là ngu có bằng cấp mà. Đã vậy trên đường nó còn nhắc đến việc làm sao trả cặp cho thằng Đức bây giờ. Có lẽ vì không thể ngoái lại đằng sau để nhìn nên Thanh không thể nào thấy được cái bộ mặt đang tím tái lại vì giận của nhỏ. Ui, họa sát thân sắp tới mà chàng chự cứ ở đó mà vui vẻ chuyện trên trời dưới đất.
Vừa dắt xe vô bãi của nhà trường xong, lúc con Linh đưa cái cặp của nó cho Thanh xách nhưng vì phải xách đến hai cái cặp rồi nên Thanh đành từ chối. Con Linh lúc này kềm không được mới bỏ đi một mạch vô lớp mà không đợi Thanh như lúc bình thường. Nhỏ bỏ lại thằng nhóc một mình khiến cho thằng nhóc chả hiểu mô tê chi cả. Rồi lúc Thanh vừa nhác thấy bóng thằng Đức ở cửa lớp, Thanh gọi liền vì không còn biết lúc nào phù hợp hơn lúc này :
• Đức, cặp của cậu nè !
Nghe tôi gọi, thằng nhóc mới quay lại nhìn. Một hồi lâu nó mới định hình được là cái cặp thân yêu của nó đang trên tay tôi. Nó cười mừng rỡ chạy về phía Thanh. Nhưng ai dè lúc đó xuất hiện một cặp chân ngáng đường nó. Nó mất đà ngã về phía trước, Thanh nhanh trí chụp lấy nó mà quên mất mình đang cầm hai cái cặp nặng trịch trên mình. Vì thế mà chẳng những Thanh không đỡ được nó mà còn ngã đè lên người nó. Nhưng điều đáng nói ở đây là cái tư thế hết sức kỳ cục của hai đứa : Thanh nằm hoàn toàn trên người của thằng nhóc. Mọi người thấy thế mới xúm lại bàn tán như chợ vỡ phiên chiều. Mặt thằng nhóc và cả Thanh đều trở nên đỏ ửng. Dám chắc lúc đó hai đứa nó chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống thôi. Thế nhưng nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó thì cũng chả có gì để nói cả. Điều quan trọng là lúc thấy mọi người tụ lại sung quanh hai đứa chúng nó, thằng Đức bất ngờ bật dậy. Nhưng vì cả thân người đang bị đè bởi một đứa to con hơn mình nên nó chỉ có thể bật cái đầu nên được. Và điều mà mọi người đều mong đợi, ý lộn tác giả mong đợi cũng đã đến : môi hai đứa nó chạm vào nhau. Nụ hôn đầu đời của thằng Đức mà nhiều khi cũng là của cả hai đứa nó. Nhỏ Huyền Linh lúc này như không còn kiểm soát được nữa, nhỏ nhảy vào lôi Thanh ra khỏi người thằng nhóc. Khi hai thằng đã đứng lại đàng hoàng thì không nói không rằng, nhỏ quay lại tát một cái chát vô mặt của thằng nhóc. Thằng nhóc, à không phải nói là mọi người đều sốc vì cái hành động đó. Nhỏ Huyền Linh khóc bù lu bù loa lên rồi bỏ chạy vô lớp báo hại Thanh cũng chạy theo vào mà xin lỗi. Lúc đó Thanh quên mất rằng có một người đáng được quan tâm và xin lỗi hơn ai khác. Con Tú đẹt lúc này mới nhảy vào giải tán đám đông bởi vì chính nó cũng quá sốc trước những gì diễn ra. Nó diễn ra quá nhanh. Nhanh đến nỗi cả suy nghĩ của nó cũng chưa kịp tiêu hóa chuyện gì đang diễn ra.
Cũng vì chuyện đó mà cả trường đồn ầm lên quan hệ giữa Thanh và thằng Đức. Báo hại cho người trong cuộc phải dở khóc dở cười. Thằng Đức thì càng bị nhiều người soi mói hơn, dèm pha hơn nữa. Bây giờ không chỉ có tụi con trai trong lớp mới hay châm chọc nó, mà bây giờ gần như cả trường đều hùa nhau mà gọi thằng bóng, thằng bê đê, thằng giựt người yêu kẻ khác. Còn Thanh thì cũng khốn đốn không kém khi phải liên tục xin lỗi và giải thích cho nhỏ Linh. Mà nhỏ có chịu nghe Thanh nói đâu. Trong giờ học nhỏ nhất quyết không chịu trả lời thư mà Thanh gửi. Còn lúc ra chơi và đi về thì nhỏ lại đi chung với đám bạn của nhỏ. Làm Thanh chả có cơ hội nào mà làm lành. Cho đến hôm thứ sáu vừa rồi, nhỏ tự dưng chủ động bỏ qua cho Thanh làm nó mừng hơn cả trúng giải độc đắc. Vốn dĩ định hẹn nhau chiều thứ bảy học xong sẽ đi ăn chè làm lành. Ai dè lại xảy ra chuyện đáng tiết. »
Nghe đến đây tôi mới hiểu được đầu đuôi tai nheo thế nào. Công nhận là thấy tội thiệt. Mà tội là tội cho thằng Đức thôi chứ không phải cho thằng Thanh đâu. Vì trong tất cả mọi chuyện, nó cũng chỉ là nạn nhân mà thôi. Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi cũng phải giả vờ an ủi thằng Thanh :
• Mày đừng lo, mọi chuyện rồi cũng sẽ êm đẹp cả thôi. Con Linh là đứa biết suy nghĩ. Chắc hôm nay nó chỉ giận vì ngã đâu thôi.
• Tao cũng mong là như vậy. Chứ nó mà còn giận tao thì chắc chỉ có chết.
Ngán ngẩm trước sự mê muội của nó, tôi chuyển chủ đề về thể thao. Đây là cái chủ đề mà tôi biết nó rất thích dù tôi chả có tí hưng thú tẹo nào. Mà nhờ có vậy nên nó mới quên béng đi chuyện con Linh mà tập trung kể về máy cái đội bên Anh, bên Mỹ gì đó. Tôi trở thành thính giả bất đắc dĩ của nó mà chẳng một lời than oán. Cái thằng thật tình, sao mỗi lần nhắc tới bóng đá là quên hết mọi chuyện vậy. Nhìn nó lúc này, tôi cũng an tâm phần nào. Ít nhất là nó vẫn còn là Thanh của tôi ở những ngày xưa cũ.
Lần nào cũng thế, chúng tôi chỉ chấm dứt câu chuyện khi mà bóng tối đã bao phủ khắp cả khu vườn. Tạm biệt thằng Thanh tôi chạy thẳng về nhà nhưng đầu vẫn ngó nghiêng tứ phía. Xin lỗi là không phải vì tôi sợ ma đâu nhé, chỉ là coi thử dưới đất có cái vỏ chuối nào không mà thôi.
Về đến nhà, thì thấy cả nhà đang dọn dẹp chuẩn bị ăn tối. Tôi nhanh nhảu chạy ra sau nhà rửa tay mà không quên thưa ba mẹ :
• Thưa ba mẹ con mới về. Đợi con rửa tay một chút rồi ăn cơm nha mẹ.
• Mau đi Bột, đừng để chú đợi nha con.
• Dạ ! Con biết rồi !
Rửa ráy tay chân mặt mày xong, tôi đi vào nhà ăn. Lúc này thấy anh Phương vẫn đang tiếp chuyện với ba. Chả biết ổng nói gì mà lắm thế. Từ hồi chiều tới giờ mà chưa xong à. Tự dưng thấy ổng chững chạc quá thể, chỉ hơn mình một tuổi mà khi nói chuyện với người lớn lại không hề e ngại. Tự dưng thêm phần khâm phục anh Phương. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi bị một tiếng XOẢNG thật lớn làm giật cả mình. Tiếng động phát ra từ trong bếp. Thôi chết, không biết mẹ có bị gì hay không. Cả nhà vội chạy vào bếp xem thử tình hình thế nào.