11. Đang định bước đến chỗ con Tú đẹt thì thằng Cát Tường xuất hiện. Xin phải nói thêm về anh chàng này. Vì có lẽ nếu may mắn, tôi sẽ kể cho các bạn biết một câu chuyện thú vị về anh ta. Hắn ta đẹp trai với mái tóc xoăn, mũi cao và khuôn mặt nam tính. Tính tình vui vẻ, hay là tâm điểm của mọi sự chú ý vì ngoài các mã đẹp trai, hắn ta còn có khả năng kể chuyện cực kỳ siêu phàm. Từ chuyện cười đến chuyện ma. Nói chung hắn ta có cái khiếu ăn nói. Đã vậy lại cao ráo, tướng tá khá hấp dẫn. Con nhà lại thuộc hàng có của ăn của để, thế nên xét về ăn mặc hay gu thẩm mĩ, hắn ta cũng là số dzách. Cũng bởi vậy thế nên anh chàng này được khá nhiều bạn nữ để ý và mến mộ. Trong đó, nổi bật là nhỏ Kim Thoa – nữ học sinh đến từ hành tinh khác bởi khả năng học siêu phàm của nàng, tiếp đến là Thùy Xê – cô nàng nổi danh bởi vẻ đẹp khó lòng từ chối. Câu chuyện của anh chàng này sẽ cực kỳ hấp dẫn nếu tôi, tác giả chịu khó ngồi viết ra cho các bạn đọc. Nhà Cát Tường cũng nằm trong khu chợ này, thế nên việc tôi thường xuyên đụng mặt nó cũng là điều khó tránh khỏi. Cho nên lần gặp này tôi cũng chả có gì là ngạc nhiên. Ngạc nhiên là thấy hắn ta đang đi cùng Thanh Trà – lớp phó văn thể mỹ của lớp tôi, hát cực hay nhưng có cái tội là dành hết cái ốm cho người khác. Bởi vì bình thường, hai con người này cứ gặp nhau ở đâu là cãi nhau chí chóe. Thật khó mà tưởng tượng được họ lại có thể đi chung một con đường như vầy.
Vừa gặp mặt tôi, hắn ta đã cười nói vồ vã như là thân quen lắm :
• Công chúa 10A3 đi đâu thế này? Thật may mắn khi được gặp công chúa đó.
• Thằng Cát Rùa kia, tui không có chọc ông đó nha.Đừng để mới sáng sớm mà bị chửi rồi à.
Nó cười cầu tài một cái rồi lấy tay quàng qua vai tôi kéo lại mà vỗ vỗ như ta đây là anh em bạn bè chí cốt với hắn:
• Công chúa nhà ta dữ quá đi. Mới giỡn tí mà đã giận rồi à?
• Ai giỡn với ông mà giận hả. Ủa đi đâu đây?
• Trời chỗ là nhà tui mà ông này hỏi kỳ.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra là mình hỏi một câu vô duyên hết sức. Để chữa thẹn tôi nhanh chóng bồi thêm một câu khác:
• Ý tôi là ông đi đâu với Trà vậy?
• À, cũng tại hôm bữa tôi làm bể bình hoa của lớp nên giờ phải đi mua lại nè.
• Cái vụ ông với anh 2 tui đánh nhau bị bể bình hoa đó hả. Mà có liên quan gì tới việc nhỏ Trà có mặt ở đây?
Nhỏ Trà im lặng nãy giờ nghe đến đây thì cũng lên tiếng:
• Tại ông này không biết mua bình hoa nào cho đẹp hết. Hôm qua ổng mang bình hoa xấu hoắc lên bị cô Nga dạy văn là quá trời nên giờ tui phải nai lưng đi lựa giúp ổng nè. Mà nếu không phải vì thầy Giang bảo thì tui cũng chả thèm đi đâu.
• Xời! Không phải tại thấy tui đẹp trai nên bà mới bu đi theo hả? – vừa nói hắn vừa chu chu cái mỏ về phía nhỏ Trà nhìn thật là đáng ghét.
Trước cái hành động mà tôi nghĩ là chẳng có gì là quá đáng thì con Trà đã phùng mang trợn má lên mà mắng sa sả:
• Cái thằng ôn dịch kia, cái mặt của ông chỉ đáng là cái ghế cho chị mày đặt đít lên ngôi nhé. Ở đó mà bu với chả bám. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nha con.
• Ừ không biết là tui nằm mơ hay có người bị bắn trúng tim đen nên đâm ra giận cá mà chém tui đó nghe.
Tui cũng chả hiểu là tại sao mà hắn ta đối với ai cũng là một hình mẫu ngọt ngào và lý tưởng thế nhưng đứng trước mặt tôi và con Trà thì dường như biến thành người khác. Đứng nghe hai đứa nó cãi một thôi một hồi, rốt cuộc con Trà tức tối bỏ về để lại cho tôi cái của nợ là phải dẫn hắn đi mua một bình hoa tử tế để cô Nga không còn khó chịu nữa. Toan từ chối vì tôi nhớ lúc này tôi cần đi tới chỗ con Tú đẹt đang ngồi. Thế nhưng nhìn sang quán bánh ướt đã chẳng còn bóng dáng nó đâu nữa. Cũng tại thằng Cát Tường mà ra thôi. Hic, giờ phải nhanh chóng giải quyết cái của nợ này cho nhanh rồi còn mua đồ ăn sáng về cho anh Phương và thằng Thanh đang đói meo ở nhà đợi nữa.
Kết quả cuộc thi tuyển học sinh giỏi của trường cuối cùng cũng công bố. Chẳng hề ngạc nhiên khi thấy trong danh sách đó có một lũ nheo nhóc A3: Kim Thoa – đội hóa, anh Phương – đội Lý, Quốc Dũng – đội lý, Thành Vinh – đội toán,… Không biết nãy giờ liệt kê có thiếu ai không nhỉ. Chắc hẳn là các bạn đang đoán người thiếu đó là tôi. Nhưng xin thưa rằng không phải. Bởi vì sao ư? Bạn cứ thử nghĩ đi. Người ta thì dành cả tuần để ôn bài. Còn tôi thì dành cả tuần để nghĩ về đêm hôm đó. Đi thi, người ta tập trung hết sức vô bài thi. Còn tôi thì nghĩ ngợi lung tung, có lúc lại dán mắt vô đôi môi của một đứa nào đó trong phòng mà có vẻ giống với đôi môi của thằng Thanh. Dĩ nhiên, là tôi rớt. Anh Phương có vẻ không hài lòng với kết quả thi của tôi. Mà thực ra ngay sau hôm thằng Thanh về là ổng đã như thế. Vì suốt ngày cứ thấy tôi ngơ ngơ ngác ngác mà. Để chạy hạn, cũng là cốt về thăm ba mẹ vì hơn cả tháng tôi chưa về. Tôi quyết định trưa thứ sáu tự đạp xe đạp một mình về nhà. Chẳng là thứ bảy này trường tôi những đứa thi đội tuyển học sinh giỏi được nghỉ một ngày để bù lại phần sức học thi trong mấy tuần qua.
Đạp gần đến nhà thì tui bắt gặp con Tú đẹt đang chở thằng em cũng không kém phần đẹt đi chơi. Cái thằng em nhỏ nhìn xấu ơi là xấu, không chỉ đẹt mà còn đen, nghe nói tính tình nó cũng đanh đá như con chị đỏng đảnh của nó. Mặc kệ hai chị em nó, tôi quyết định đạp tiếp về nhà. Thế nhưng nếu ai đi đường nấy thì tôi chả phải tốn công ngồi viết ra đây làm gì. Vừa thấy tôi chạy ngang qua, nó thắng cái két rồi quăng xe cho em nó mà chạy dí theo tôi. Vừa chạy nó vừa la ong ỏng:
• Thằng bóng kia! Có đứng lại không thì bảo! Chị mày mà mày dám lơ à?
Vừa nói nó vừa dậm chân uỳnh uỵch như thể muốn phá tan con đường đât mới đắp lại của người ta. Nhận thấy không thể tránh mặt nhỏ này, tôi đành quay đầu lại. Nhìn nhỏ đang mắt trợn miệng trề như muốn dọa tôi chết khiếp. Nhìn cười tôi cát tiếng hỏi:
• Tú đẹt , bà kêu tui có gì ko?
• Bà nội mày chứ đẹt! – vừa nói nó vừa dứ dứ cái nắm tay lại, mặt thì hất hất về phía tôi nhằm cho tôi biết rằng tôi sẽ chết thảm nếu còn kêu cái từ đó lần thứ hai – Ông thấy tui sao đi luôn vậy hả? Hay là vì đậu vào trường chuyên rồi nên không thèm nhìn mặt đám bán công này.
Nghe đến đó thì tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi tránh nó một phần vì muốn về sớm, chín chín phần còn lại vì sợ cái tính chằn lửa thành tinh của nhỏ. Tôi nói với nụ cười hết sức thân thiện:
• Đâu có! Tại tui định về nhà cho sớm đó mà.
• Thôi, lâu ngày bạn bè không gặp nhau, ông qua nhà tui chơi đi.
Mới nghe đến câu “ông qua nhà tui chơi đi”, nhỏ đã nhảy phóc lên yên xe của tôi mà không chờ tui kịp có phản ứng gì tất. Tôi ngớ người trong một chốc rồi quay đầu ra đằng sau mà hỏi:
• Tui tưởng bà có việc đi với thằng em bà chứ!
• Ừ, tui cũng định đi ăn hàng với nó nhưng mà thấy ông nên thôi luôn. Có gì lát nữa ông dẫn tui đi ăn cũng được mà.
Nghe xong câu này tui muốn á thở. Trời cái con nhỏ này đã hung dữ mà còn lại ham ăn. Chả biết đến khi nào nó mới kiếm được bồ với cái tính này đây. Đã vậy còn chằn tinh khủng khiếp nữa chứ. Ui ui, nghĩ đến đây tôi thấy mệt cả người. Thôi thì đành để cho nhỏ hành xác mình một bữa vậy:
• Rồi, đi thì đi.
Nặng nề chiếc xe đạp của tôi cũng lăn bánh về hướng nhà con nhỏ. Mặc cho tui đang khổ sở vì nặng, nhỏ này cứ hí ha hí hửng cười nói liên tục như là không có gì. Mà đúng là vậy mà, tui chở nhỏ chứ nhỏ có chở tui đâu mà bị gì chứ. Mặc dù đường vô nhà nhỏ xấu vô cùng, không chỉ khúc khủy, gập ghềnh mà còn lắm bãi mìn của lũ bò nhà nhỏ hay nhà đứa nào mà nó cũng chả biết. Thế nhưng nó vẫn rất thích đi những con đường như thế này, vừa có gió ruộng, vừa có hơi mát của kênh. Khác xa với cái không khí ồn ào buổi chợ phiên mà ngày nào nó cũng phải nai lưng đi cùng anh Phương. Nhà nhỏ là ngôi nhà khá đặc biệt so với các ngôi nhà khác. Nó đặc biệt không vì diện tích, không vì kiểu dáng mà cũng không vì màu sắc hay bất cứ cái gì bạn có thể nghĩ ra. Nó đặc biệt bởi cái vị trí mà ngôi nhà tọa lạc.
Bốn bề ngôi nhà bao quanh bởi ruộng lúa phì nhiêu, bên cạnh mé trái có con kênh dẫn nước cho các thửa ruộng. Bên phải là cái hồ nuôi cá tra hay trầu gì đó của nhà bác nó. Sau lưng là cái đầm sen mà nghe đâu từ cái thời ông bà tổ tiên nó đến thì đã nó. Và không biết bao nhiêu đứa nhỏ chả may mà rơi xuống đó vì mê hương thơm của hoa, hay cái ngọt bùi của hạt. Nhưng xin đính chính là chỉ có bị rơi thôi nhé, còn không có đứa nào đi theo ông bà cả đâu. Chả biết vì cái đầm này nó cạn hay là vì nơi này quá thiêng liêng không hợp cho cái chết. Đưa ánh mắt đi xung quanh là các thửa ruộng đang xanh tươi như trai tráng tuổi mười tám, đôi mươi. Ấy vậy mà cả nhà nó chả có ai làm ruộng. Nhiều khi tự hỏi không biết đám ruộng xung quanh nhà nó là của ai mà sao lại bố trí kỳ cục như thế.
Mặc dù đã đến chiều, nhưng ba mẹ nó chả có ai ở nhà. Chắc là mẹ nó đã đi bán chợ chiều ngoài lộ, còn ba nó thế nào cũng đang làm vài cuốc xe ôm. Giờ nhà nó chỉ có nheo nhóc lũ em đang chơi hàng xén. Thấy tôi đến, tụi nó khúc khích cười, vòng tay gật đầu chào một cái rồi lại chơi trò tiếp tục. Cái lý do tại sao tụi nó có những hành động như vậy thì kể ra cũng khá dài dòng. Đại khái là tôi sẽ kể vào lúc khác. Nhà nhỏ có cái giường tre sau nhà, bên cạnh đầm sen. Vì ở đó rất mát lại thơm thoang thoảng mùi sen nên lần nào sang chơi tôi lại tự động chạy ra sau đó.
Vừa đặt đít xuống giường, chưa kịp ấm mông đã nghe con Tú đẹt đã thét cái giọng chát chúa nó trong nhà:
• Thằng kia, tao kêu mày qua nhà có để ngồi chơi không đâu mậy. Vô mang rổ rau ra nhặt phụ tao coi!
Trời ơi, đúng là con Cám thời hiện đại mà. Cũng may tôi không phải là Tấm, không thì cũng chết với nó từ hồi nào. Lui cui bưng rổ rau muống ra giường, nhỏ cũng sách con cá trầu đi theo sau – tôi dám cá đây là thành quả câu trộm của cái hồ kế bên. Ngồi chồm hổm kế bên đầm sen, nhỏ lấy dao mổ bụng lấy mang con cá. Công nhận nhỏ này giỏi thật, con cá bự chà bá mà nó làm cái là sạch bong. Thấy tôi nãy giờ cũng nhặt chưa xong rổ rau, nhỏ chằm chằm đi tới rồi cho tôi một cái đét vô đùi. Trời ơi, tui mà không sợ nhỏ là tui đã cho nhỏ một cái tát té lửa rùi đó. Ôm cái đùi tui xuýt xoa:
• Bà ác quá đi! Đánh gì thì còn đâu ra người nữa chứ! Từ bé tới giờ ba mẹ còn chưa đánh tui dù chỉ một cái.
• Thì đó. Tui đâu phải là ba mẹ ông đâu mà không dám đánh ông. Mà ai biểu con trai gì đâu làm chậm rì như rùa vậy. Cả buổi trời mà lặt rổ rau cũng không xong
• Tại rau nhiều quá chứ bộ!
• Có bi nhiêu đây mà nhiều à?
Vừa nói, nhỏ vừa cầm cái rổ dí dí đến mặt tui. Nhưng như là chợt nhớ ra cái gì, nhỏ vỗ tay một cái đét lên giường rồi nói:
• Ông dạo này có gặp thằng Thanh không?
• Lâu rồi chưa gặp nó. Mà có gì à?
• Đương nhiên rồi. Tui có một chuyện cực kỳ hấp dẫn của “thằng bạn thân yêu quý mến nhất trần đời” của ông đây?
• Trời làm gì mà màu dữ vậy? Mà rốt cuộc là có chuyện gì?