Đơn vị tài trợ

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

thằng tồi - cháp 15

15. Nhắm không thể cà rỡm với nó mãi được, tôi đành nói :

         Thì thằng Đức chứ ai! Còn ai vô đây nữa.
         Sao lại là thằng Đức. Mà thằng thì có liên quan gì ở đây.

Bực bội vì mãi nó chả chịu nhận tôi, hay chính xác là nhớ nó đã làm gì, tôi đành nói huỵch toẹt ra :

         Thì mày ôm thằng Đức. Ủa lộn, thằng Đức ôm mày hôm mày chở nó về đó. Còn bày đặt nữa. Dám làm mà không dám nhận hả mậy.
         Ai nói mày nó ôm tao.

Khẽ lắc cái đầu, tôi cũng phải bó tay trước sự ngoan cố của nó. Thằng này nói không sách, mách không chứng là nó không chịu nhận mà. Tôi quyết làm cho ra lẽ chuyện này. Vì thế nên mới nói :


         Con Tú đẹt nói. Nó thấy mày chở thằng nhóc bữa trời mưa.
         Con mắt nào nhỏ thấy thằng Đức ôm tao chứ.
         Mày đừng có chối. Chính tai con Tú nghe mày nói là kêu nó ôm mày đi cho đỡ lạnh mà.

Thằng Thanh cười như điên trước lời buộc tội nghe có vẻ rất thuyết phục của tôi :

         Thì mày cũng nói là nhỏ Tú nghe được mà. Có thấy đâu chứ. Tao thề. Không hề có chuyện ôm ấp ở đây.
         Vậy sao mày bảo thằng nhóc ôm mày.
         Tại tao thấy thằng Đức lạnh quá nên chọc nó chút thôi. Nó nhìn khờ vậy mà còn biết là tao chọc. Sao mặt mày với con Tú nhìn sáng lán thế mà…

Cái kiểu không thèm nói cho hết câu để người ta tự hiểu thế nào thì kệ của nó làm tôi tức muốn chết. Trời ơi là trời, sao tôi lại chơi với cái thằng này cơ chứ. Nó cũng nhận ra được rằng tôi đang rất bực bội nên áp sát vô tai tôi rồi nói một câu :

         Đâu phải ai tao cũng cho ôm đâu mày.

Vậy là sao. Ý nó là gì thế. Định hỏi lại nhưng tự dưng thấy ngại quá nên đành thôi. Thằng Thanh cũng khéo léo quay mặt đi chỗ khác để tôi đỡ ngượng. Nghĩ gì đó một lúc rồi nó kéo tôi đi chơi điện tử cùng nó. Lúc này tự dưng tôi cứ ù ù cạc cạc đi theo nó mà không suy nghĩ được gì hết.
*********************************************************************
Sau hai ngày yên ả và vui vẻ, tôi lên thị trấn lại để bắt đầu việc học. Nói cho sang vậy thôi. Chứ giờ cũng đã là 21 tháng chạp. Đố có đứa nào trong lũ bọn tôi có tâm trạng học hành. Sáng nay, nếu không phải do ba bắt tôi dậy sớm để chở đi học, chắc tôi cũng ở nhà luôn quá. Vừa vô đến lớp đã nghe lũ bạn nháo nhào hỏi han nhau cái vụ tết này đi đâu chơi. Hic, đúng là cái bọn ham chơi mà. Một đống thứ không lo, lại đi lo đi chơi tết. Nào là bánh trái tết nhà đứa nào cũng ê chề, sao không thông báo để lớp lên lịch mà đi « thăm » nhà từng đứa. Rồi tiền lì xì nữa, sao không mau mau lên kế hoạch để xin được nhiều tiền đi. Và chuyện quan trọng nhất là mùng 4 tết âm lịch là sinh nhật tôi, mà sao chẳng đứa nào bàn bạc mua quà hay đến thăm tôi vậy ?
Tự dưng nhớ đến cái sinh nhật năm lớp 9. Sinh nhật đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi với Thanh đi chơi riêng với nhau (đó là do « tôi » nghĩ vậy thôi).
« Đêm giao thừa…

         Mày có đi nhanh lên không hả thằng kia ? Làm gì như rùa vậy. Còn ba tiếng nữa là tết, người ta dọn hết hoa rồi lấy gì mà đi coi.
         Hết lúc để đi dạo chợ hoa hay sao mà chọn bữa nay hả. Sắp giao thừa rồi. Mấy chậu hoa đẹp người ta mua hết rồi còn đâu.

Nó quay trở ngược lại, cốc cho tôi một cái vô đầu :

         Tại đứa nào mà giờ tao mới được đi coi hoa hả ? Đứa nào rủ từ bữa rước ông táo về trời tới giờ mới đi được.
         Mày cũng biết là nhà tao nhiều việc mà. Hôm 23 tao phải phụ mẹ làm đám cỗ tiến ông táo về trời.
         Vậy còn 24 ?
         Lúc đó mẹ tao đang riêm mứt. Nên tao phải phụ mẹ thắng đường.

Lắc đầu ngao ngán, nó hỏi tiếp :

         Mấy bữa còn lại thì sao ?
         25 tao phải đi cùng anh hai đánh bóng chân đèn, lư nhang. 26 chị tao ở thành phố mới về nên tao phải chơi với bả. 27 nhà tao mua đồ ăn tết, tao phải đi chung với chị tao. 28 phải chùi rữa đồ đạc. 29 thì làm tiệc tất niên. 30 nhà tao rước ông táo về nhà, nên tao lại phải phụ tiếp.
         Rồi vậy mày biết lý do rồi chứ ? Tại ai mà giờ này tao mới đi chợ hoa ?

Bẽn lẽn cười, tôi cuối mặt cuối đất mà nói thỏ thẻ :

         Tại tao nên mày mới…
         Nói to lên nào !
         Mệt mày quá à! Giờ có đi không hả ?

Nghe tôi hối, nên nó cũng chả thèm cãi nhau nữa. Nó bước nhanh chân hơn, làm tôi phải chạy mới đuổi theo kịp. Đêm 30 luôn là giờ vàng cho các hộ gia đình có thu nhập thấp đi lựa hoa. Vì giờ này người ta cũng chỉ muốn bán tống bán tháo hết chỗ hoa để mà về sum họp với gia đình. Giá hoa nó giảm một cách bất ngờ. Từ 200 mấy, giờ chỉ còn có 3 chục. Đúng là giá hời cho dân nghèo chúng tôi. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Phàm mấy cái hoa đó có cái giá này thì đương nhiên sẽ có một cái lý do gì đó : xấu, nở sớm, nở không đều, gãy, … Tôi biết rất rõ điều này, bởi vì năm nào thời điểm này ba và anh hai luôn đi săn hoa.
Cái chợ hoa đông đúc người ra kẻ vào, đi đi lại lại. Tiếng mặc cả vang lên khắp nơi, rồi tiếng đùa giỡn của mấy bà bán hoa với tụi choai choai. Hay là tiếng ồn ào của xe cộ chở hoa đi đi về về. Tôi và thằng Thanh đi dọa một hồi cũng hết cả chợ hoa. Công nhận la hoa 30 … xấu thật. Cả tôi và nó nhìn mãi mà chẳng kiếm được chậu nào. Rốt cuộc cũng phải dừng lại ở một quán kem ở gần đó. Đây là cái quán ngon nhất ở xã, cũng là cái quán mắc nhất mà tôi từng ăn. Vì vậy việc ghé vào quán này cũng không phải là việc thường xuyên cho lắm.
Vừa đặt mông xuống ghế, thằng Thanh đã lên tiếng chặn trước :

         Cấm gọi kem socola, hôm nay tao không đem theo nhiêu tiền !
         Trời đi cả buổi chỉ để được ăn kem socola mà giờ mày nói vậy là sao? Thôi vậy mày ăn một mình đi.

Có vẻ nó đã quá quen cái kiểu nhõng nhẽo này của tôi nên nó chả bị ép phê miếng nào. Nó nói trỏng :

         Có người không ăn thì đỡ tốn. Cô ơi cho con hai cốc kem sữa.
         Thằng ham ăn. Mày nói không tiền sao mà kêu cho mình mày hai cốc kem sữa là sao?

Chả thèm đáp trả, nó ngồi im re khoanh tay lại chờ cô chủ mang kem ra. Thấy nó như thế tôi cũng chả thèm nói nữa mà hướng ánh mắt ra đường ngắm dòng xe cộ ồn ào tấp nập. Ở xã hiếm có khi nào như thế, bởi người ta đi làm xa khá nhiều. Chỉ có cuối năm mới về đây săm sửa, vì thế mà đường đông đúc hẳn lên. Cô chủ cầm hai cốc kem bước đến rồi đặt xuống bàn cho hai đứa. Thật tuyệt vời, đó là hai cốc socola. Thằng Thanh trợn tròng nhìn thấy mà ấp úng:

         Cô ơi, con … con kêu hai cốc kem… kem sữa mà…con không có mang đủ tiền để trả cho cốc soocola.
         Cái này là cô đãi cho hai đứa. Coi như quà giao thừa! Ăn đi, chút nữa cô mang kem sữa ra sau. – cô nở một nụ cười thật hiền, nhìn cô lúc này y chang cô tiên xanh trong chuyện mà hồi bé nó từng đọc.
         Cảm ơn cô!

Tôi nhanh nhảu trả lời rồi bốc một cốc lên ăn ngon lành. Thằng Thanh thấy thế mới vờ giật cái cốc kem lại. Tôi dùng hai tay giữ chặt sát bên người. Thấy vậy, nó bèn trêu:

         Ủa, tao nhớ có đứa nói không ăn kem mà.
         Tao chỉ nói là không ăn kem sữa thôi. Còn kem socola thì đương nhiên là tao phải ăn rồi.

Bật cười trước cái cách trả lời hết sức gian manh của tôi, nó chỉ biết lắc đầu rồi chúi mủi vào mà ăn lấy ăn để. Vậy mà còn làm bộ, nó cũng mê kem socola như tôi mà. Ăn được một lúc thì tôi nói:

         Mùng 4 tết này sinh nhật tao đó. Mày nhớ mua quà nghe chưa?
         Mùng 4 tao bận về quê ngoại rồi. Tao không qua nhà mày đâu.

Nghe câu trả lời của nó xong, tôi cảm thấy buồn quá trời. Tiu nghỉu ngồi ăn ăn tới mức dứt luôn cả cốc kem sữa cô chủ mới bưng ra hồi nào không biết. Thằng Thanh thấy vậy mới trêu:

         Đứa nào mới nói không ăn kem sữa vậy ta!
         Tao chỉ không ăn kem sữa khi chưa ăn kem socola thôi.

Bật ngửa trước câu trả lời của tôi, nó đánh rơi cái cốc kem còn ăn dở. Ăn xong hai đứa chia tay nhau mạnh đứa nào về nhà đứa nấy vì cũng săp đến giao thừa. Có một đứa buồn so ra về, còn một đứa thì tỏ ra hết sức mãn nguyện.
Mùng 1 tết…
Nó không liên lạc gì hết. Ừ phải đi thăm ông bà tổ tiên chứ. Tôi cũng vậy mà. Trách nó chi. Thôi tranh thủ mà ăn bánh mứt cho nhiều vậy.
Mùng 2 tết…
Ngày này là ngày người lớn lì xì cho con nít. Tôi tuy không là người lớn cũng không là con nít nhưng vẫn ham hố đi nhận lì xì. Và may mắn là tôi nhận được nhiều tiền lì xì hơn mấy đứa nhỏ em tôi, lớn mà cho như tụi nhóc thì dùng sao được. Mà nó cũng không qua. Cái thằng thiệt tình. Đi đâu mất hút không biết.
Mùng 3 tết…
Ngày này bạn bè rủ nhau đi chơi ầm ầm. Tôi cũng được 5, 6 đứa rủ nên đi chơi với tụi nó cả ngày. Quái thật sao thằng Thanh không đi chung nhỉ. Chắc là đi với nhóm khác rồi. Cái thằng thật tình. Cả ba ngày tết chả thấy mặt đâu hết. Kiểu này là phải giận giận thật. Thôi tí nữa về nhà hỏi mẹ xem nó có qua chơi không rồi mới quyết định.
“Thanh hả? Nó sáng giờ đâu có qua nàh mình chơi đâu Bột” Tiếng trả lời của mẹ tôi. Vậy là biết đáp án. Vậy là biết ta có nên giận hay không. Đã biết mùng 4 về quê thăm ông bà không dự sinh nhật cùng nó được thì phải tranh thủ 3 ngày tết chứ. Bạn bè kiểu gì thế này. Tôi quyết định là không thèm nhìn mặt nó nữa luôn. Tưởng tôi có mình nó là bạn hả. Không dám đâu. Còn đầy nhé.
Mùng 4 tết… 

Bản nhạc của tuần