7. Không hiểu tại sao tự dưng tôi lại cầm dù chạy đến phía thằng nhóc đang đứng. Nhìn nó ướt nhẹp tự dưng thấy tội nghiệp làm sao. Thằng nhóc cũng khá ngỡ ngàng khi có một người lạ mang dù đến che cho nó. Nhưng vốn là một người lịch sự, nó gật đầu cảm ơn rồi nép vào trong chiếc dù. Trong suốt đoạn đường đi vào trong nhà, tôi và nhóc chẳng nói câu nào với nhau. Có lẽ vì lạ, cũng có lẽ vì quá lạnh nên cả hai chỉ muốn chui vào nhà nhanh nhanh.
Tôi cứ ngỡ là thằng nhóc sẽ không dám vô nhà với tôi, hay ít nhất cũng tỏ ra ngại ngùng, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Nó bước vào và cởi đôi giày ướt nhẹp ra để vào góc để giày dép. Cái góc mà bao lần tôi phải nhắc anh Phương phải dời chỗ khác vì nó khá khó thấy do bị che khuất bới cái xích đu và chậu hoa thần tài thật lớn. Có lẽ như thế vẫn còn chưa đủ, thằng nhóc gật đầu với tôi một cái, nói gì đó với cái giọng lí nhí rồi bước thẳng vô phòng anh Phương. Một hồi sau nó đi ra với chiếc áo ca rô tím và chiếc quần cùi trắng. Nhìn nó lúc này thật sự rất kute. Nếu không phải vì chưa hết ngạc nhiên trước những hành động hết sức tự nhiên của nó thì tôi đã há miệng ra mà khen nó rồi. Mà không hiểu sao thằng nhóc kiếm đâu cái áo vừa vặn với thân hình nó như vậy. Vì nếu so với anh Phương thì thân hình thằng nhóc nhỏ hơn khá nhiều. Việc thằng nhóc ăn mặc như vậy càng làm tôn thêm cái làn da trắng sữa của nó. Công nhận càng nhìn càng thấy nó đẹp hơn. Như bắt gặp cái nhìn của tôi, đang lau mớ tóc ướt, nó nhoẻn miệng lên cười. Tự dưng lúc đó tôi nghĩ rằng ngày xưa Điêu Thuyền có đẹp thì cũng đến thế mà thôi (Chả là lúc này tôi đang bị mê mẫm bởi bộ phim này).
Định bắt chuyện với thằng nhóc thì anh Phương đi chợ về. Thấy nó, ổng cũng mỉm cười một cái rồi đi thẳng xuống bếp bỏ đống đồ vừa mua được. Rồi ổng đi lên phòng khách, nơi tôi và thằng nhóc đang đứng nhìn về nhà bếp :
• Hôm nay, ba mẹ em không về ăn trưa à ?
Ổng nói mà nhìn chăm chăm về phía tôi làm tôi chả hiểu ông đang muốn nói chuyện với ai. Thì ra là muốn mình xuống bếp lặt rửa mấy thứ ổng mới mụa về. Bằng chứng là sau khi tự chỉ tay về phía mình, tôi nhận được một cái hất đầu của ổng ra sau. Hic, thằng cha đáng ghét, thấy trai đẹp là hành hạ thằng cháu à. Đã vậy, ổng còn lườm mình một cái rồi nói :
• Chắc là chưa bắt cơm phải không ? Bữa nay nấu thêm nữa chén gạo nhe !
• Nấu cho thằng Đức ăn luôn hả anh. Sao mà nấu ít vậy ?
• Thì tao bảo sao mày cứ làm vậy đi. Lôi thôi quá !
Mặc kệ gương mặt tôi nhăn lại vì bực, lúc này ổng mới hướng mặt về phía thằng nhóc. Thằng nhóc lúc này mới trả lời :
• Dạ, ba mẹ em có hẹn với bên đối tác công ty nên không về được. Lúc nãy về đến nhà mới nghe ngoại hai nói lại mới biết.
• Mà sao em không ở nhà ngoại mà chạy sang đây làm gì để ướt nhem thế này ! Nhỡ cảm thì chú lại trách anh.
Lúc này tôi mới để ý thấy được sự bẽn lẽn trong mắt nó, cái mà tôi nghĩ là phải có ngay từ đầu lúc mới bước vô nhà :
• Tại lâu quá em không qua nhà anh chơi, nên sẵn dịp mới đi học về nên em ghé đây luôn. Anh an tâm đi. Sức khỏe em dạo này tốt hơn nhiều rồi nên không dễ bị cảm đâu.
• Ừ. Tại anh thấy lo cho em thôi. Ủa sao nói mới đi học về mà anh lại chẳng thấy em mang cặp gì hết trơn vậy. Em gởi bên nhà ngoại hai rồi à?
Lần đầu tiên tôi thấy anh Phương nói chuyện với một đứa con trai khác mà lại tỏ vẻ dịu dàng và quan tâm đến như thế. Chắc tại thằng nhóc này đẹp. Nghĩ đi nghĩ lại thấy sao đứa con trai nào cũng dại gái đẹp hết vậy (cái suy nghĩ gì đâu mà kỳ cục thật nhỉ, thứ nhất thằng nhóc không phải con gái, thứ hai “tôi” quên mất mình cũng là con trai rồi à ). Thằng nhóc nghe xong bỗng tự dưng đâm ra ấp úng:
• Em, em để quên trên trường. Mà không, em gởi bên nhà ngoại hai rồi anh Phương.
• Em tưởng anh là ai mà lại nói dối thế! Chơi với em từ bé mà anh không biết mỗi lần nói dối em lại gãi đầu à. Nói coi, cái cặp của em đâu rồi?
Như biết là không thể nói dối anh Phương được nên thằng nhóc mới khai ra tất tầng tật mọi việc. Thì ra giờ ra chơi nó ra căn tin mùa đồ ăn sáng thì bị một đám bạn chọc phá (cái nguyên nhân vì sao thì nó chả chịu nói làm tôi cứ phải đau đầu đoán già đoán non). Nó có tỏ ra phản khán. Hay chính xác là tụi bạn gái đi chung với nó phản kháng còn nó thì im re. Không ngờ lúc vào lớp thì chả thấy cặp đâu cả. Nó hỏi ai cũng không biết. Tìm hoài cũng không ra. Dù khá bực bội nhưng nó đành phải đi về với cái mình không. Nó cũng chẳng muốn làm to chuyện. Vì nó chả thích mấy chuyện đau đầu. Đang nghe kể tới đó, tôi quăng rổ rau qua một bên, chạy hùn hụt lên phòng khách mà mắng:
• Trời sao cậu ngu vậy! Phải méc giáo viên liền chứ! Không thì phải kêu mẹ cậu lên gặp cô mà nói chuyện. Cái lũ học sinh mất dạy đó mà không cho một bài học là nó không sợ đâu. Câu nhịn nó được một lần thì nó sẽ bắt nạt cậu thêm mười lần.
Anh Phương lúc này mới tằng hắng, rồi xen vào câu chuyện:
• Mày đi xuống rửa rau giùm tao đi! Ai nhờ mà nhiều chuyện dữ vậy. Tao có kêu mày ngóng chuyện người khác không hả? Nhanh! Còn ở đó làm gì nữa.
Uất ức tôi đi xuống bếp mà dậm chân huỳnh huỵch. Anh Phương chỉ lắc đầu ngán ngẩm, còn thằng nhóc thì cười nắc nẻ. Đoạn, ổng lại quay về chủ đề chính:
• Anh thấy thằng Bột nói cũng đúng. Em nên nói với mẹ hoặc là giáo viên chủ nhiệm đi. Em cứ như vậy là không được đâu.
• Dạ em biết rồi. Em sẽ nói với mẹ sau.
Sau một hồi trò chuyện thỏa thích, ổng mới vác xác xuống bếp nấu ăn. Tự nhiên lần này khác với mọi khi, đó là tôi phải xuống bếp phụ ổng nấu chứ không phải ngồi coi tivi như thằng nhóc. Tuy nhiên, sau một buổi khổ sở dưới bếp, tôi đã được ăn một bữa ăn ngon tuyệt. Thích thật, không gì bằng món ăn ngon. Sau này ai mà lấy ổng về tha hồ được món ăn ngon. Bữa ăn hôm đó tự dưng lại vui vẻ hơn bình thường vì có thêm một người nữa. Mà đặc biệt lại là một nhóc dễ thương nữa chứ. Chỉ hơi tiếc một chút vì mải ham ăn nên chả nói chuyện được gì với thằng nhóc. Đến khi nhớ ra được điều này thì nó đã về mất tiêu. Thôi không sao, trong cùng một tổ thì trước sau gì rồi cũng sẽ gặp nhau mà thôi.
Hôm nay, anh Phương đưa tôi về nhà vì ổng cũng muốn thăm anh chị tám – tức là bà má tui. Ngồi sau yên xe đạp của ổng thiệt là sướng, vì vừa êm, vừa được ôm eo ổng. Tôi cứ giả vờ sợ té nên không hề thả eo ổng ra một lúc nào. Lúc đầu ổng cũng cằng nhằng dữ lắm, nhưng đứng trước cái thái độ dù anh có làm thế nào thì em thà chết cũng không chịu bỏ tay ra là ổng đành chịu thua. Gió chiều thứ bảy thật mát lành, có lẽ nhờ có ruộng nước ở xung quanh. Cũng có lẽ vì tôi được một người đẹp trai chở mà còn được ôm eo. Đi đường chả hiểu tại sao hai đứa tôi chả nói với nhau câu nào. Tôi thì đã dễ hiểu rồi, vì tôi sướng quá , tâm hồn để ở tận trên mây rồi. Lấy đâu ở đó mà ngồi nói chuyện. Còn việc ổng cũng im re luôn thì thật là khó hiểu. Chắc có lẽ tại tôi không nói, nên ổng cũng kiệm lời để đỡ tốn calo. Đến gần đầu thôn thì tôi thấy dáng hai đứa nào đạp xe ngang qua. Vì lần này không mang kính theo nên chả biết ai là ai hết. Hai đứa nó thấy tôi thì quẫy quẫy cái tay chào. Tôi chắc sẽ mãi chẳng biết đó là đứa nào nếu không nghe tiếng cái thằng đang chở:
• Tối nay nhớ qua nhà tao nha mậy. Lâu quá rồi không gặp. Tao tưởng mày trốn biệt luôn ở trong đó chứ.
Có lẽ do mãi nhìn mà nói chuyện với tôi, nên nó bị lạng tay lái làm cả hai đứa té xuống dọc đường. Một tiếng á vang lên và hai cái thân nằm chèm bẹp dưới đất.