Đơn vị tài trợ

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Thằng tồi - cháp 8

8. Con Linh vừa mới được đỡ dậy đã la ý ới, đồ con gái mất nết. Chưa gì đã la như chết cha chết chú. Chả hiểu sao lúc đó tôi lại có những cái suy nghĩ kỳ cục như thế. Chắc có lẽ tôi vẫn còn ghét nó vì cái vụ tỏ tình hồi năm lớp bảy. Con gái như thế chỉ có đáng cột bị vứt trôi sông. Đúng là tôi ác cảm dữ dội với con Linh. Hay tại vì thằng Thanh thích con nhỏ đó nên tôi mới ghét nhỏ đó như vậy. Thế nhưng con nhỏ Linh hình như chẳng muốn tôi bớt ghét nó đi một cút nào. Mặc kệ sự hiện diện của tôi và anh Phương – hai kẻ tốt bụng đã chạy đến đỡ hai đứa chúng nó – con nhỏ cong cớm lên, bĩu môi mà mắng thằng Thanh:

         Anh đi đứng cái kiểu gì đó hả. Có biết đi xe đạp không? Anh có biết là được chở tui là niềm ao ước của bao người  mà còn chưa được, chứ nói gì đến làm tui té như vầy.
         Anh… anh xin lỗi mà, lần sau anh sẽ chạy xe cẩn thận.

Nghe tụi nó xưng anh xưng em mà tôi muốn rụng hết ra lông tay. Lần đầu tiên tôi mới thấy một con nhỏ đanh đá và ngang ngược đến chừng đó. Bỏ mặc sự dòm ngó của bà con thiên hạ và hai thằng đực rựa đang dòm chằm chặp vào hai đứa nó, con nhỏ tiếp tục chì chiết:

         Hứ vậy là còn có lần sau nữa hả. Anh tưởng muốn tui đi chung với anh là dễ lắm á. Về! Tui muốn đi về!
         Trời, chả nhẽ công sức anh làm hào mấy ngày nay với em coi như đổ sông đổ biển hết hay sao. Có gì thì từ từ…

Không để thằng Thanh nói cho hết câu con nhỏ đã nhảy vô họng nó, nói luôn một chập:

         Gì? Làm hòa với tui mà anh cũng tính công hả. Anh tưởng anh là ai chứ. Không nói gì nữa, bây giờ tui muốn đi về. Anh có chở tui về không ? Nhanh lên, anh là đồ con lừa hay sao mà chậm chạp vậy. Giờ có đi không thì BẢO !
         Anh , anh…
         Thôi, khỏi. Tui tự đi được. Anh ở lại mà chơi với bạn anh đi.

Nói đoạn, con nhỏ cong đít mà đi, bỏ lại thằng Thanh với khuôn mặt như đưa đám. Cái thằng gì mà để con gái nó sài sể không ra gì. Đúng là đồ ngốc, không phải ngốc thường đâu, mà là ngốc đặc. Tự dưng đi được một đoạn, con nhỏ quay trở đầu lại. Nó ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho thằng Thanh chạy lại. Thằng này như bắt được vàng, nó te te chạy đến mà quên mất những gì con Linh vừa nói. Nhưng con này sinh ra chỉ để hành người khác, không để thằng Thanh vui mừng được bao lâu, nói nói :

         Đưa tiền cho em ! Tiền mà anh định mời em đi ăn đó. Lỗi anh em chưa tha thứ, nhưng chè thì nhất định phải ăn.

Nghe đến đây, tôi với anh Phương muốn ngã ngửa ra sau. Trời, con gái như thế nếu mà dùng từ gì diễn tả thì sẽ làm ô nhục cái từ đó. Thằng Thanh không hiểu bị con nhỏ cho ăn cái bùa mê thuốc lú gì, móc tiền đưa ra cho nó ngay tức khắc. Thế nhưng nếu đời đã sinh ra Chí Phèo thì sao lại còn sinh ra con nhỏ đó :

         Phần này chỉ đủ mình tui ăn thôi. Anh đưa luôn cả tiền cho anh ăn nữa.
         Nhưng anh có được đi ăn chung đâu.

Không thể trả lời trả vốn, con nhỏ thọc tay vô túi móc luôn tờ hai chục. Thằng nhỏ đứng như trời trồng trước hành động đó, tôi nghĩ thằng khờ tới đâu cũng phải có một mức độ của nó. Chắc là lúc này nó đã được tỉnh ngộ. Nhưng trái với cái suy nghĩ của tôi, nó đứng như trời trồng là để dòm cái dáng đi õng ẹo của con nhỏ. Đến lúc thấy con nhỏ khuất sau hàng chè cháo, nó mới quay đầu xe lại đi về phía tôi.
Lúc này tôi phải dẹp hết mớ bực tức ở trong lòng để cho nó một lời động viên mà theo tôi nghĩ không còn lời nào tốt đẹp hơn :

         Mày đừng buồn. Nhỏ đó giận rồi cũng quên à. Mai mua cho nó bữa ăn sáng là được thôi.
         Bộ mày còn không biết tính nhỏ Linh nữa hay sao? Mày không biết là tao tốn cả một tuần mới làm lành với nhỏ hả !

Nó nói mà cái mặt như muốn chảy xệ cả ở dưới đất. Tội nghiệp, ai biểu mày dại gaasi quá làm gì. Vỗ vỗ lên vai nó mấy cái, tôi hỏi :

         Mà có chuyện gì con Linh nó làm dữ vậy mày. Tao không nghĩ chỉ vì chuyện ngã xe mà nó nổi điên lên như vậy. Mà sao mày phải tốn cả tuần để làm lành với nó. Xảy ra chuyện gì à.
         Ừ thì cũng có một vài chuyện xảy ra. Thôi mày theo tao về nhà để tao kể cho mày nghe. Ủa mà ai chở mày đó.

Đến lúc này tôi mới chợt nhớ đến cái người đang đứng im re như tượng nãy giờ. Tôi vội quay đầu lại rồi cười một cái làm như không có chuyện gì với anh Phương mặc cho cái mặt ổng nhăn như khỉ ăn ớt. Lúc này tôi mới giới thiệu hai người làm quen với nhau :

         Đây là anh Phương, lộn chú Phương. Đây là Thanh bạn cháu. Hai đứa  quen nhau từ cái thời còn tè dầm cơ.
         Có mày tè dầm chứ tao thì không có nha mậy. Dạ, con chào chú !

Nếu không vì cái cốc đầu của ổng chắc tôi quên mất cái giao kèo ra đường gọi chú của ổng. Mà cái thằng Thanh nữa, chú có phải ai đâu mà bày đặt sỹ diện không nhận là tè dầm. Tôi còn nhớ đến mãi năm lớp 5 ba mẹ nó còn không cho nó mặc quần đi ngủ vì biết thế nào nó cũng tè dầm. Chú Phương dường như vẫn còn bực bội vì tôi mãi lo chuyện bao đồng mà bỏ mặc chú nên chỉ gật đầu với nó một cái rồi phóng lên xe đi thẳng. Ổng nỡ lòng nào lại bỏ con giữa chợ như thế. Ý mà lộn, bỏ cháu giữa đường. Còn thằng Thanh thì đương nhiên là hiểu chuyện hơn. Nó leo lên xa rồi lấy tay đập đập vào yên sau. Biết ý tôi tót lên xe đạp mà mặc kệ cái vụ nó vừa ngã xe.


Tôi ghé đến nhà chào ba mẹ một cái rồi chạy thẳng qua nhà thằng Thanh. Tuy nhiên dường như cảm thấy đằng sau một luồn sát khí ngút trời đang phóng vào sau lưng của mình. Thấy cũng nhột nên quay lại dòm thì chỉ thấy ba mẹ đang nói chuyện rất vui vẻ với thằng em quý báu của ổng bả. Chả có dấu hiệu nào là nguy hiểm ở đây cả. Có lẽ tôi đã quá lậm phim kiếm hiệp rồi.
Qua đến nhà thằng Thanh thì chả có ai ở nhà. Chắc là ba mẹ nó đã đưa nhóc Châu đi chơi rồi cũng nên. Tôi tự nhiên đi thẳng ra vườn như giữa chốn không người, mà đúng là không người thật. Thằng Thanh đang ngồi trên võng lau chùi cái đầu gối đang chảy máu của nó. Tệ thật, sao lúc nãy nó chở tôi mà tôi lại không để ý gì hết. Cứ tí ta tí tít kể chuyện của mình. Đi vội tới chỗ nó, tôi giật miếng bông gòn đang ướt đẫm oxy già. Từ hồi bé tới giờ nó có tự lau chùi mấy vết thương này bao giờ đâu. Nếu không phải là mẹ Trợ thì cũng là tôi chăm cho nó. Hồi trước đã vậy cho nên bây giờ tôi cũng muốn nó như vậy. Cái thằng bình thường thì lỳ lợm như thế, nhưng lần nào bị chảy máu mà được tôi hay mẹ Trợ lau cũng đều la oai oái. Tự dưng mọi chuyện cứ như trở lại của cái thời cách đây mấy năm làm cho hai đứa như lạc vào cõi mơ. Cho đến lúc chợt có con chim gì đó nhảy lóc chóc vô đám lá mà bới phát ra tiếng kêu xào xạc thì cả hai đứa mới tỉnh trở lại. Mà đúng hơn là thằng Thanh tỉnh lại và nó làm tôi tỉnh lại bằng một câu nói :

         Phải chi mày là con gái thì hay rồi. Tao đâu phải đi cua con Linh chi cho khổ.

Nghe đến đây mặt tôi đỏ đến tận mang tai. Trời thằng điên này nói gì không biết. Tự dưng lại nói cái điều cái điều mà không hiểu sao lúc đó tôi lại thấy mắc cỡ vô cùng. Như để chấm dứt cái trò đùa của nó mà nhiều khi là để chấm dứt cái sự mơ mộng đang bắt đầu hình thành trong tôi, tôi nhéo nó một cái rồi nói :

         Điên hả ! Con Linh nó mà nghe thấy thì ông đừng hòng mà làm lành với nó nghe chưa. Bộ hết chuyện để giỡn rồi hả !
         He he vậy mà có đứa tự dưng đỏ mặt mắc cỡ là sao ? Mày an tâm đi, con Linh sẽ là bà cả, còn mày làm bà hai. Chịu không ?
         Sao tao lại làm bà hai mà không phải con Linh. Tao quen mày trước mà.

Nói đến đây tôi mới biết là mình bị hớ. Thằng Thanh thấy vậy nằm ôm bụng mà cười như muốn đứt ruột. Mặt tui lúc này không phải chỉ là phơn phớt hồng của quả đào mà tề thiên hái trộm nữa mà chuyển sang màu đỏ bầm của quả mận chín mùi. Như để cứu vãn tình thế, tôi cố tình ấn thật mạnh vô đầu gối của nó. Đang cười như thế chợt bị tôi ấn mạnh vào chân, nó như muốn khóc mà miệng vẫn toác ra cười. Một hồi như không chịu nổi, nó giãy một cái té bịch xuống võng. Đáng đời, ai biểu cái tội giỡn nhây. Hình như cái thằng này giỏi giấu vết thương lắm hay sao mà mới té ngửa xuống đất, tôi đã thây hai cái bàn tay trầy trụa rươm rướm máu của nó. Bất chợt thấy thương xót vô cùng, rồi không hiểu sao tôi lại đi rủa con Linh. Mà cũng tại nó đi chung xe với thằng Thanh nên nó mới té. Lúc đó tự dưng tôi quên mất thật ra tại vì nó đạp xe mà không nhìn đường lại đi nhìn mặt tôi mà nói chuyện nên mới ra nông nỗi này. Cầm tay nó lên một cách nhẹ nhàng tôi lấy bông gòn chầm chậm lau đi mớ bụi bẩn bám vào đó. Mong rằng vết thương không nhiễm trùng, chứ không chắc sẽ vừa lâu lành mà vừa nhức nữa. Vừa lau tôi vừa thổi nhè nhẹ vào đó. Đó là cái cách mẹ tôi vẫn hay làm khi tôi bị ngã. Mẹ bảo làm vậy thì ông gió sẽ mang cơn đau đi, mình sẽ mau khỏi hơn.
Cứ như vậy tôi cầm tay nó thổi thổi một hồi. Nó tự dưng cũng để yên cho tôi nắm mà không hề có động tĩnh gì cả. Một lúc sau thấy mấy vết thương có vẻ sạch, tôi mới bôi thuốc đỏ rồi từ từ băng lại. Tự dưng bình thường hai đứa lúc nào cũng rôm rả, hôm nay lại trở nên im lặng như vậy thành ra có cái gì khang khác. Như thế mãi cũng không tiện nên tôi chủ động phá vỡ bầu không khí đó :

         Mày nói qua nhà mày mày kể cho nghe cái vụ tại sao con Linh nó giận mà. Rồi giờ kể đi.
         Ờ mày không nhắc thì tao quên mất. Chả là như vầy. Hôm thứ hai tao đem cái cặp lên cho thằng Đức.
         Ủa sao mày giữ cặp nó ?

Lúc này nó mới gãi gãi cái đầu dường như để cân nhắc có nên kể hay không. Nhưng trước cái nhíu mày cho biết nếu mày mà không nói là tao bỏ về của tôi thì nó đành phải khai ra tất tầng tật tội trạng của nó :

         Thì như vậy nè. Hôm thứ bảy tao gặp thằng Đức đang đi ăn hàng với tụi con gái trong căn tin của trường.
         Ủa sao mày mới nói là thứ hai giờ lại là thứ bảy là sao ?

Thằng Thanh trở nên cáu vì bị tôi chen ngang giữa chừng, nó gắt :

         Giờ mày có nghe tao kể không ?
         Thì này cứ kể đi, tao vẫn nghe mà. Tao hứa là sẽ không xen ngang nữa.

Như an trí trước lời hứa của tôi. Nó bắt đầu kể tiếp :

         Thì thấy vậy tụi thằng Sơn và Nhật Sinh mới chọc thằng Đức. Kêu thằng nhóc là bê đê, lại cái. Vì chỉ có như vậy  thằng nhóc mới đi chung với tụi con gái mà thôi. Thằng nhóc im re, chả dám nói câu nào. Còn con Tú đẹt thì như chó mới đẻ hùng hổ vào chửi tụi tao xối sả. Rồi còn nói tao cầm đầu lũ mất dạy chọc phá người khác. Nào là thấy thằng Đức hiền lành nên mới hay ăn hiếp. Nào là thấy thằng Đức học giỏi nên mới ganh tỵ. Lúc đầu tao đâu có định chọc thằng Đức làm gì. Nhưng tại con Tú đẹt nó chửi tao ghê quá nên tao mới tức.
         Mày tức thì mày làm gì ?
         Nè, mày có định để tao kể không hả.

Như quên mất sẽ hứa là nghe nó kể đến hết câu chuyện, tôi lại thọc mỏ vào. Nhưng có lẽ cũng muốn kể cho hết câu chuyện nên quá la lối quá loa rồi lại tiếp tục :

         Thì lúc đó không hiểu tại sao tao lại nựng má nó một cái rồi nói: dám chọc anh hả cưng, rồi cưng sẽ thấy. Nói xong tao bỏ đi mất. Thằng Sơn với Nhật Sinh cũng bỏ đi luôn. Nhưng mà hai đứa nó không đi theo tao.
         Rồi vậy thì có liên quan gì đến cái cặp của thằng Đức ?
         Thì lúc đó tao bực bội quá mới chạy ra cái ghế đá ở gốc cây bàng trăm tuổi của trường nằm ngủ. Đến hết giờ ra chơi thì đi vô lớp. Tự dưng cả lớp nhìn tao với anh mắt dò xét như là tao là thằng ăn trộm bị bắt quả tang. Còn con Tú thì nó như con điên lao vào tao mà mắng như té tát. Thật ra tao cũng chả biết là nó mắng cái gì, chỉ nghe loáng thoáng là cái cặp của thằng Đức bị tao giấu ở đâu. Tao nghe vậy mới nhìn qua thằng Đức, mắt nó ướt nhẹp ngồi phịch trên ghế, mồ hôi mồ kê chảy ra như tắm. Chắc nó tìm cái cặp cũng lâu rồi mà không ra nên mới thế. Nhưng nếu là bình thường tao đã nói là không lấy rồi. Nhưng lần này tại con Tú đẹt chọc tức tao dữ quá nên tao mới thét lên : « tao lấy đó thì sao hả con lùn. Mày làm gì được tao nào ! ». Nếu lúc đó thầy Toàn dạy lý mà không vào tao tin là có án mạng quá.

Nghe nó kể một thôi một hồi tôi vẫn không biết được mối quan hệ giữa nó và cái cặp của thằng Đức. Mặc dù biết nó sẽ bực mình khi tôi hỏi, nhưng vốn tính nhiều chuyện tôi không thể không hỏi :

         Vậy rốt cuộc cái cặp của thằng Đức đâu ? Mày không lấy chơ ai lấy.
         Ủa bình thường mày cũng đâu có ngu lắm đâu mà sao giờ mày đậu hũ thúi dữ vậy ?

Bị nó nói mỉa, tôi toan nhéo nó nhưng chợt nhớ nó mới được băng bó xong nên nhẹ nhàng bóp mạnh bàn tay nó một cái. Nó la cái á rồi nhăn như khỉ mà cười :

         Bộ mày quên ngoài tao ra ai cũng bị con Tú chửi xối sả hả ? Rồi đứa nào bỏ đi ngoài tao.
         Thằng Sơn và Nhật Sinh !
         Chính xác. Công nhận mày cuối cùng cũng khôn ra một tí.

Mặc kệ lời châm chọc của nó, tôi hỏi tiếp :

         Nhưng mà sao mày chắc là hai đứa nó giấu chứ ?
         Thì tại lúc vô học lý tao thấy hai đứa nó nhìn thằng Đức cười đểu hoài chứ sao? Với lại lúc mới vô lớp, tao có thấy hai đứ nó lấm lét đi ra từ khu để rác của trường. Vì vậy cuối giờ tao mới quyết định ra khu để rác của trường tìm.

Bản nhạc của tuần